Lần này, khi Lưu Thiên Thi lại dùng lý do sợ hãi để lao vào lòng anh.
Phó Niên không hề do dự, thẳng tay đẩy cô ta ra.
Trong mắt anh, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và chán ghét:
"Tôi đã có bạn gái."
Vài ngày sau.
Phó Niên cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Anh gọi cho Tống Vãn Ngọc hết lần này đến lần khác.
Sau hơn hai mươi cuộc gọi liên tục, vẫn không ai nghe máy.
Anh tiếp tục gọi.
Cho đến khi đầu dây bên kia báo tắt máy.
Ngón tay anh tê cứng, chậm rãi buông điện thoại xuống.
Tại sao cô ấy không nghe máy?
Lưu Thiên Thi bắt chước giọng điệu của Tống Vãn Ngọc, nhẹ nhàng đến gần, quan tâm hỏi:
"Sao vậy?"
Nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt tối tăm, tràn đầy u ám của anh.
Nụ cười giả tạo trên mặt cô ta ngay lập tức vỡ vụn.
Lần đầu tiên…
Cô ta nhìn thấy một Phó Niên hoàn toàn khác.
Một Phó Niên trông như một con ch.ó hoang bị bỏ rơi, lạc lõng và đầy đau khổ.
"Ding dong."
Tiếng chuông cửa vang lên.
Đôi mắt Phó Niên đột nhiên sáng bừng.
Anh gần như bật dậy khỏi ghế, giọng đầy mong đợi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vãn Ngọc!"
Anh vội vàng chạy ra mở cửa.
Lúc này, anh không còn quan tâm cô ấy đã làm gì sai.
Anh cũng không muốn ép cô phải thừa nhận lỗi lầm nữa.
Dù có thế nào, anh cũng sẽ giúp cô thu dọn hậu quả.
Chỉ cần…
Họ vẫn có thể bên nhau.
Nhưng khi cửa mở ra.
Đón chờ anh không phải cô gái mà anh mong nhớ.
Mà là một nhóm thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Anh nhận ra họ.
Chính là những người từng bị coi là "kẻ bắt nạt" của Lưu Thiên Thi.
Trong nháy mắt, sự ấm áp trong mắt anh lập tức biến mất, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt:
"Mấy người đến tìm tôi làm gì? Định cầu xin tôi giúp không bị đuổi học sao?"
Nhưng…
Tận sâu trong lòng, anh cảm thấy bất an.
Cô gái đứng đầu siết chặt nắm tay, giọng nói khàn đặc:
"Phó Niên, ngày mai là ngày cuối thất tuần của chị Vãn Ngọc. Anh không đến sao?"
(Cúng thất tuần là một nghi lễ quan trọng trong phong tục ma chay của người Việt, nói về việc cúng 7 ngày liên tục cho người mới mất. Nghi lễ này xuất phát từ Trung Quốc, được du nhập vào Việt Nam và truyền lại qua nhiều thế hệ.)
Trong một khoảnh khắc…
Phó Niên không biết là mình nghe nhầm, hay là những người này bị điên rồi.
Họ…
Dám lấy chuyện này ra đùa giỡn sao?
Anh vô thức quát lên, sau đó mạnh tay đóng sầm cánh cửa lại.
Anh cầm điện thoại, điên cuồng bấm số của Tống Vãn Ngọc.
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cuối cùng, anh gọi đến số của mẹ nuôi cô ấy.
Giọng nói lạnh như băng vang lên ở đầu dây bên kia:
"Cậu hỏi Tống Vãn Ngọc? Nó không về nhà."
"Có lẽ c.h.ế.t ở đâu rồi cũng nên."
Ngay sau đó.
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Lưu Thiên Thi sắc mặt trắng bệch.
Nghe thấy tiếng chuông cửa liên tục vang lên, cô ta hoảng hốt tìm thứ gì đó để che chắn cho mình.
Giọng nói của Phó Niên vang lên từ phía sau:
"Tốt nhất là các cô đừng có lừa tôi."
Anh mở cửa.
Khi nghe tin Tống Vãn Ngọc đã chết.
Anh bình tĩnh đến đáng sợ.
Tựa như toàn bộ linh hồn và thể xác đều bị rút sạch.
Anh mở điện thoại, bấm vào video mà mấy cô gái kia gửi cho mình.
Video đầu tiên.
Lưu Thiên Thi thẳng tay ném con mèo từ tầng cao xuống.
Khi cô ta chuẩn bị ném con thứ hai, thì đúng lúc anh xuất hiện.
Anh thấy chính mình, cúi xuống ôm lấy con mèo đáng thương.
Nhưng sau khi anh rời đi.
Tống Vãn Ngọc từ góc khuất bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy con mèo bị thương và đưa nó đến bệnh viện thú y.