Khoảnh khắc đó, giấc mộng vỡ vụn, ta bị cuốn vào xoáy sâu.
Thôi xong…
Hắn tỉnh rồi.
2
Không khí tại Đề hình ty hôm nay vô cùng ngột ngạt.
Từ khi bước vào cổng, Phượng Hoàn Minh đã mặt lạnh như băng, khiến thuộc hạ dưới trướng run như cầy sấy.
Triệu Thu Minh đẩy ta một cái, muốn biết vị ma đầu kia sao lại thế.
"Có lẽ... trong người nóng quá." Ta thều thào trả lời, Triệu Thu Minh quay lại nhìn ta rồi giật mình lùi lại ba bước.
Ta biết hôm nay mình mặt xanh như tàu lá, mắt sưng vù, nhưng phản ứng đó có hơi quá không?
Ta phá rối giấc mộng người khác, khiến hắn giật mình tỉnh giấc, rồi bị hút vào vòng xoáy trừng phạt.
Khí lực trong người bị rút cạn, giờ đây ta mềm nhũn như bông gòn.
Hồi nhỏ, ta không hiểu quy củ, thường xuyên chạy lung tung trong mơ của người khác.
Có lần, tên đồ tể nào đó đang dang hai tay ôm hai mỹ nữ, đắc ý uống rượu thưởng hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ca cơ đặt trái nho lên vầng n.g.ự.c tuyết trắng, ta bước tới lấy ra, tò mò hỏi: "Cái gì đây? Ta cũng muốn ăn."
Tên đó ngạc nhiên lại vừa sửng sốt, trong chốc lát, ta rơi vào lốc xoáy đen ngòm.
Ta mê man ba ngày ba đêm, khiến phụ thân ta sốt ruột, vừa mời đại phu, vừa tìm đạo sĩ.
Đã lâu ta không xâm nhập giấc mơ ai, đêm qua... đúng là ta có hơi xúc động...
Nhưng Phượng Hoàn Minh kia thật quá đáng!
Ban ngày bắt ta làm trâu làm ngựa, bắt phạm nhân cho hắn, đêm đến còn bị hắn chà đạp như vậy, thật không thể nhịn nổi!
Ngày ngày làm bộ thanh cao không gần nữ sắc, hễ có nữ tử tới gần, hắn liền tỏa ra khí chất lạnh lùng "tránh xa ta ra" khiến người ta sợ hãi không dám nói năng gì.
Giờ thì tốt rồi, nằm mơ cũng chỉ dám mang ta vào mộng. ta nhẫn nhịn cũng được...
Nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc nữ tử kia mang khuôn mặt ta, n.g.ự.c lại phẳng lì như bánh bao chưa ủ men!
Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính!
3
Phụ thân ta từng là tiêu sư, nhận mật lệnh Đề hình ty tiền nhiệm hộ tống cống phẩm triều đình để dụ kẻ trộm lộ diện. Nhưng ông đã hy sinh trong nhiệm vụ đó.
Trước lúc ra đi, điều duy nhất ông không yên tâm chính là ta.
Mẹ ta mất sớm, lúc đó ta mới vừa độ tuổi cài trâm. Nhà lão Đề hình ty tiền nhiệm toàn nam nhân, nên ông đã gửi ta đến sống với một thuộc hạ đáng tin cậy.
Nghĩa phụ nghĩa mẫu đối xử với ta rất tốt, chưa bao giờ hắt hủi vì ta không phải m.á.u mủ ruột rà. Nữ nhi của họ cũng đối đãi với ta như muội muội ruột.
Chỉ có một lần, ta vô tình nhìn thấy giấc mơ của nghĩa phụ – ông bồng một đứa bé trai bụ bẫm, reo lên:
"Cuối cùng cũng có người nối nghiệp ta rồi!"
Sau đó, từ lời kể của nghĩa tỷ, ta biết nghĩa mẫu khi sinh nghĩa tỷ đã bị di chứng, không thể sinh hài tử nữa.
Thế là ta lại luyện võ, dù đã bỏ bê suốt một năm cuối cùng lại luyện tập.
Từ nhỏ, ta đã theo phụ thân tập võ. Giờ thấy ta múa đao thương thuần thục, nghĩa phụ cũng hào hứng, ngày ngày chỉ dạy cho ta.
Đề hình ty tiền nhiệm thường bảo nhi tử đến thăm ta.
Phượng Hoàn Minh hơn ta vài tuổi, mỗi lần mang đồ đến mặt đều đen như mực, như là rất miễn cưỡng.
Nhưng trong những món đồ hắn mang tới, luôn lén để lại một vài bí kíp võ công hoặc kiếm pháp. Tuy hơi thâm sâu, nhưng ta vẫn có thể lĩnh ngộ được chút tinh túy.
Sau khi lão đề hình nghỉ hưu sớm, vị trí quan đứng đầu Đề hình ty đương nhiên do Phượng Hoàn Minh kế nhiệm.
Võ công hắn cao cường, tâm tư tinh tế, ngồi vào vị trí này cũng là chuyện đương nhiên.
Khi ta ứng tuyển trở thành nữ bộ nhan duy nhất của Đề hình ty, hắn bảo ta: "Đừng để người ta xem thường."
Lúc đó, ta đáp lại: "Ai xem thường ai, còn chưa biết được nữa."
Giờ thì ta đã thấy rõ ai là trò cười rồi – chính là bản thân mình!
Không giữ được sự tiểu thư đài cát cũng thôi đi, nhưng định nghĩa của hắn về "ngực của ta" thật quá hời hợt!
Hay là do bộ đồng phục che lấp đường cong quyến rũ của ta rồi?