Sau khi chỉnh lại áo cho hắn, ta thuận thế hôn lên môi hắn.
"Chàng vẫn chưa trả lời ta, cơ hội này, cho hay không cho?"
Câu trả lời chìm trong sự đáp trả cuồng nhiệt như mưa bão của hắn.
Trong phút giây ngọt ngào, cửa bị hé mở, Triệu Thu Minh thò đầu vào.
"Đại nhân, ngài về rồi ạ?"
...
26
Khi biết tin ta sắp thành thân, Tiêu Giác mặt mày ủ rũ: "Ta đã mời ba cao thủ dạy võ rồi, Dư Nhi đợi ta một chút được không?"
Phượng Hoàn Minh lạnh lùng hừ một tiếng, "Hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu luyện võ, không sợ tổn thương gân cốt sao!"
"Đều tại ngài! Rõ ràng ta cầu hôn trước, ngài lại xen ngang cướp mất, thiên hạ nữ tử nhiều như vậy, sao ngài phải tranh Ân Dư với ta!"
Nhà dịch: Tia Nắng Sau Mưa. Theo dõi nhà dịch tại fanpage fb nhé.
"Ta tranh với ngươi? Năm nàng mười tuổi ta đã quen nàng rồi, lúc đó ngươi còn không biết đang ở đâu bắt gà trêu chim..."
"Vậy sao ngài không cầu hôn?"
...
Vành tai Phượng Hoàn Minh hiếm hoi ửng hồng.
"Ta tưởng trăng treo cao, chỉ cần ngắm nhìn từ xa là đủ, ai ngờ lòng người khó lòng thỏa mãn. Nàng như ngọn lửa sáng, soi rọi trái tim đã tàn lụi của ta, khiến ta dù biết mình không xứng, vẫn không nhịn được đến gần. May mắn thay ta không phải con thiêu thân, trời cao thương xót ta."
Tiêu Giác nhíu mày quay sang nhìn ta, "Hắn đang nói gì vậy? Gì gà gì thiêu thân?"
Ta bụm miệng cười thầm, Phượng Hoàn Minh lập tức mặt xám xịt, "Tiêu Giác, ngươi luyện võ thì có tác dụng gì? Thà mời thêm mấy ông thầy luyện não còn hơn!"
Nhìn hắn bây giờ thần thái tươi tỉnh, không còn như trước kín kẽ tình cảm, ta thật muốn nói với lão đề hình.
Cháu trai của ông, đang tái sinh từ tro tàn.
Năm thứ hai sau khi thành thân, bụng ta đã lớn lên, lão đề hình cười không ngậm được miệng, ngày ngày trong thư phòng nghiên cứu Thiên Tự Văn, xem chữ nào xứng với cháu vàng của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn Phượng Hoàn Minh thì ngày ngày quấn lấy ta lải nhải, khiến ta phiền não không thôi.
"Nương tử, gần đây có mấy vụ án khó nhằn, nàng xem cái bản lĩnh dò chuyện trong mộng..."
Ta bật cười, "Sao, quan lại trong Đề hình ty lại đi đâu hết rồi à?"
"Thân thể nàng yếu đuối không chịu nổi áp lực, nhưng ta không giống vậy, ta khỏe mạnh cường tráng, nội lực thâm hậu, cho nên..."
Ta xoa trán ngắt lời, "Không phải ta không muốn dạy cho chàng, mà là từ khi có thai, trí nhớ của ta kém đi nhiều, chỉ cần suy nghĩ mạnh là đau đầu."
Lời nói hoàn hảo này khiến hắn căng thẳng, lập tức quên hết mọi chuyện.
Đây chính là thú vui lớn nhất của ta.
Nếu để hắn biết được, ta còn đâu cơ hội xem trộm bí mật của hắn.
Ví dụ như hắn miệng nói con trai có thể theo hắn học văn luyện võ, oai phong lẫm liệt.
Nhưng trong giấc mộng đêm qua, hắn dẫn con gái nhỏ đuổi bướm hái hoa, cười vui vô cùng.
Mùa đông lạnh giá đã qua, lại một mùa xuân ấm áp đến.
Ngày lâm bồn cuối cùng cũng đến, cơn đau khiến ta mồ hôi đầm đìa, mơ hồ ta nằm mơ.
Ta mơ thấy một cậu bé đi qua phố dài mười dặm, tiến đến cuối con hẻm.
Bóng lưng đơn bạc của cậu nhuộm trong ánh hoàng hôn, đường nét cơ thể lấp lánh.
Cậu quay lưng vẫy tay, trong chớp mắt bước vào ánh tà dương.
Ta thoáng nghe thấy hai chữ, là lời thì thầm theo gió thổi đến.
"Cảm ơn."
Tiếng khóc oe oe của đứa bé kéo ta về thực tại.
Gương mặt non nớt của hài tử nhăn lại, là một cậu bé.
Nhất định sau này sẽ sáng lạn hướng dương, oai phong lẫm liệt.