Thánh Nữ Trở Về

Chương 1



Tôi là thiên kim thật bị vứt bỏ, đồng thời cũng là Thánh nữ của cổ tộc Miêu Giang.

Vừa được cha mẹ đón về đại đô thị, tôi đã trở thành cái gai trong mắt thiên kim giả và bạn trai thanh mai trúc mã của cô ta — bị bắt nạt đủ điều.

Tôi xoay người, móc ra một nắm cổ trùng.

"Muốn loại nào? Tự chọn đi."

1

Tôi được một chiếc xe sang đưa về nhà cha mẹ ruột. Khi cổng biệt thự mở ra, tôi xách hành lý, tò mò nhìn vào trong.

"Vũ Linh, con gái đáng thương của mẹ, con đã chịu khổ rồi—"

Mẹ ruột tôi mắt đỏ hoe, lao đến ôm tôi. Tôi theo phản xạ giơ tay chặn lại, ngay lúc đó, một cô gái mặc váy hồng đột ngột quỳ "phịch" xuống trước mặt tôi.

"Hức hức, chị Vũ Linh, em xin lỗi! Chỉ cần nghĩ đến việc suốt mười tám năm qua em đã chiếm lấy cuộc sống của chị, để chị phải chịu khổ một mình trên núi, em cảm thấy vô cùng áy náy, đau đớn đến mức muốn chế/t đi cho rồi!"

"À… chuyện đó… không đến mức vậy đâu."

Tôi gãi đầu, cuối cùng cũng nhận ra, cô gái này chính là thiên kim giả —Giang Thanh Nhã.

Mười tám năm trước, tôi bị bọn buôn người bắt cóc khỏi bệnh viện. Khi đó, dì giúp việc trong nhà tôi, vì sợ bị ba mẹ tôi truy cứu trách nhiệm, nên đã lấy con gái vừa sinh của mình ra thế chỗ tôi.

Mãi đến năm ngoái, khi Giang Thanh Nhã cần phẫu thuật, ba mẹ ruột tôi tình cờ phát hiện nhóm máu của cô ta không khớp, điều tra rất lâu mới vỡ lẽ mọi chuyện.

Dì giúp việc năm xưa đã qua đời vì bệnh, nên họ cũng không truy cứu gì thêm. Chỉ là sau hơn một năm tìm kiếm bằng mọi cách, họ cuối cùng cũng tìm ra tôi.

"Chị Vũ Linh, nếu chị không chịu tha thứ, em sẽ quỳ mãi không đứng dậy."

Giang Thanh Nhã cúi đầu khóc nức nở.

Ba ruột tôi vừa bước vào nhà, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy, giọng đầy xót xa:

"Aiya, Thanh Nhã, con cũng vô tội mà! Ba mẹ chưa từng trách con, sao phải tự làm khổ bản thân như vậy?"

Nói xong, ông ta còn lườm tôi một cái đầy khó chịu.

" Vũ Linh, ba biết trong lòng con đang bực bội, nhưng đó là lỗi của ba mẹ, con không nên trút giận lên Thanh Nhã."

???

Tôi chớp mắt, ba ruột tôi có bình thường không thế? Người như ông ta mà cũng kiếm được nhiều tiền vậy à, hay là nhờ lấy vợ giàu?

Tôi quay sang nhìn mẹ ruột, bà ấy cũng đang đầy xót thương, hết lời an ủi Giang Thanh Nhã. Hai người họ vây quanh cô ta, hoàn toàn quên mất tôi luôn.

Không ai quan tâm đến tôi, nên tôi tự xách hành lý đi về phía cầu thang.

"Tôi ở phòng nào vậy?"

Hỏi đến lần thứ hai, cuối cùng họ cũng để ý đến tôi. Còn Giang Thanh Nhã vẫn tiếp tục sụt sịt.

"Chị Vũ Linh, để em giúp chị xách hành lý!"

Tôi kéo theo vali bằng một tay, tay còn lại ôm một chiếc sọt tre nhỏ.

Không hiểu sao Giang Thanh Nhã không chịu xách vali, mà cứ đòi giành cái sọt tre của tôi.

Bên trong là những con cổ trùng tôi nuôi, tất nhiên không thể để cô ta chạm vào. Tôi ôm chặt sọt, nhàn nhạt đáp:

"Không cần, tôi tự cầm được."

Nhưng Giang Thanh Nhã bất ngờ giơ tay giật lấy.

"Chị vẫn còn giận em sao?"

Nắp sọt bị hất mở một khe nhỏ, một con nhện lông đen to bằng bàn tay bò ra, men theo cánh tay Giang Thanh Nhã mà trèo lên.

"AAAAAA—"

Tiếng hét thất thanh xé toạc không gian, cô ta điên cuồng vung tay loạn xạ.

Tôi vẫy tay một cái, con nhện lập tức nhảy về tay tôi.

"Tôi đã nói là không cần mà. Đây là thú cưng của tôi."

Giang Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi lấm lem.