Thánh Nữ Trở Về

Chương 17



Thanh Nhã bịt tai gào lên. Cô Châu mắt đỏ hoe, liếc nhìn Thanh Nhã một cái, tựa như định che chở cho cô ta, nhưng bị tôi lườm lạnh lùng, ánh mắt toát ra sự cảnh cáo.

“Đã là người Miêu, hẳn cô biết luật. Tôi có hàng trăm cách bắt cô khai thật.”

Cô Châu run bắn, chẳng thể cầm cự nổi, ngã bệt xuống đất khóc rống.

Hóa ra năm xưa, nhà cô Châu nghèo túng. Mẹ cô ta (tức bà ngoại Thanh Nhã) lại làm bảo mẫu cho nhà họ Giang, ngày ngày khoe sự giàu có nhà này, khiến cả nhà Châu vừa ghen tị vừa thèm khát. Tình cờ họ biết được ngày dự sinh của phu nhân nhà họ Giang trùng khớp với con dâu mình. Từ đó nảy sinh ý đồ tráo đổi hai đứa trẻ.

Dù vậy, đứa bé vẫn là máu mủ, cô Châu đành theo con gái vào nhà họ Giang làm việc.

Ngày nhỏ, Trần Cảnh Xuyên không ưa Thanh Nhã, khiến cô ta ngồi dưới gốc táo khóc lóc. Cô Châu nghe thấy, bèn bảo rằng cây táo này có “phép màu,” hễ ước nguyện gì cũng thành.

Thế là Thanh Nhã cầu nguyện “Cảnh Xuyên mãi mãi tốt với mình,” còn cô Châu thì âm thầm hạ “tình cổ” lên cả hai.

Về sau, chị dâu Cố Uyển bước vào nhà họ Giang. Thanh Nhã không ưa, muốn anh trai tôi ly hôn vợ, liền ước “chị dâu không thể có con.” Nhà họ Giang vốn coi trọng chuyện nối dõi, nên nếu chị dâu cứ sảy thai, kiểu gì cũng rạn nứt hôn nhân.

Bất kể Thanh Nhã ước gì, cô Châu đều dùng cổ trùng thực hiện giúp. Cô ta âm thầm hại biết bao người, từ trẻ con đến người lớn, thậm chí chẳng nề hà thủ đoạn.

24

Ai nấy đều choáng váng. Bố tôi đứng phắt dậy, nói không nên lời:

“Bình Thành là anh họ con, quý con nhất nhà. Chỉ bảo mũi con không cao lắm, thế mà con gây ra tai nạn để anh ấy gãy chân?”

“Bố, con không cố ý. Khi đó con còn nhỏ, chỉ buột miệng nói bừa thôi. Hu hu, bố ơi, con không chịu nổi việc bố hiểu lầm. Bố biết rõ con vốn lương thiện nhất mà…”

Thanh Nhã lao đến ôm cánh tay bố tôi khóc lóc. Lần đầu tiên, ông đưa tay đẩy cô ta ra.

Cô Châu ngẩn ngơ ngồi bệt dưới đất. Tới lúc cảnh sát áp giải, bà ta mới bừng tỉnh, chồm đến trước mặt Thanh Nhã:

“Tiểu Nhã, để mẹ nhìn con thêm một lần… Tiểu Nhã à—”

Thanh Nhã điên cuồng tát bà ta:

“Bà là đồ điên! Bà không phải mẹ tôi! Chính bà làm tôi khốn đốn thế này, cút đi, biến ngay!”