Cô ta vừa nói vừa khóc thút thít.
Dì Lục tiến lên ôm lấy cô ta, trừng mắt nhìn tôi đầy bất mãn.
"Thanh Nhã, bất kể thế nào, con vẫn là con dâu mà dì thừa nhận!"
Tôi gãi đầu, mặt đầy ngơ ngác.
"À, chuyện là… trước đây có cán bộ xuống bản tôi phổ cập kiến thức, họ nói hôn nhân sắp đặt là phạm pháp, mấy người biết không?"
Cả phòng bỗng chốc im lặng.
Mẹ tôi trông có chút xấu hổ, vội lên tiếng đánh trống lảng:
"Chỉ cần hai đứa trẻ đồng ý thì cũng không sao cả. Vũ Linh, mẹ đưa con lên lầu chọn quần áo cho ngày mai nhé! Mẹ đã mua rất nhiều đồ mới cho con đấy."
Mẹ kéo tôi lên lầu, mở tủ quần áo ra—bên trong chất đầy những bộ đồ còn nguyên tag.
Bà nhìn tôi với vẻ đầy áy náy:
"Đứa con đáng thương của mẹ… sau này mẹ sẽ bù đắp tất cả cho con."
Nói rồi, bà đưa tay vuốt nhẹ hàng chân mày của tôi.
"Mày mắt con giống y hệt anh trai con. Đợi nó về, chắc chắn nó sẽ thích con thôi. Nó là người thương em gái nhất đấy. Ngày xưa, nó cưng chiều Thanh Nhã lắm."
Tôi gật đầu.
Vậy là tôi còn có một người anh trai và chị dâu.
Hy vọng não họ còn hoạt động bình thường hơn so với ba mẹ ruột của tôi.
4
Hôm sau, tài xế chở bọn tôi đến trường.
Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy Trần Cảnh Xuyên ngồi ở dãy bàn cuối, nhìn tôi với vẻ khiêu khích:
“Con nhà quê từ đâu chui ra thế?”
Các bạn xì xào bàn tán, nghe nói tôi thậm chí chưa học hết cấp ba mà lại học cùng lớp với họ, quả là mất mặt họ lắm.
Giang Thanh Nhã bĩu môi đứng dậy:
“Cảnh Xuyên, cậu ấy là chị của tớ, cậu không được nói thế.”
“Thanh Nhã, bọn tớ biết rồi. Cảnh Xuyên bảo ngày đầu tiên cậu ta đến đã lấy nhện dọa cậu. Là do cậu hiền quá đấy.”
Vài nữ sinh đứng lên hùa theo, hốc mắt Thanh Nhã lập tức đỏ lên:
“Chu Vi, tớ… Thôi quên đi, cậu ấy không cố ý đâu.”
Cô ta nhỏ giọng nói gì đó không rõ, rồi bật khóc. Cả lớp phẫn nộ quay ra nhìn tôi:
“Thanh Nhã, đừng sợ, bọn tớ đã chuẩn bị quà bất ngờ cho cậu ta rồi.”
“Này, đồ nhà quê, chỗ ngồi của mày đây, ngồi xuống đi.”
Tôi liếc chiếc bàn phía trước, đưa tay mở nắp. Quả nhiên bên trong có cả ổ chuột, vừa mở bàn ra là lũ chuột kêu chít chít chạy tán loạn.
“Ha ha ha, nhìn cậu ta kìa—”
Nhưng họ chẳng cười được lâu.
Tôi tung một cú đá lật ngược cái bàn, lũ chuột xồ ra, bò về phía mấy cô nàng trêu chọc ác nhất.
Tiếng cười chuyển thành những tiếng thét chói tai điên cuồng.
Có con chuột chui vào ống quần của Chu Vi. Cậu ta gần như phát điên, lăn lộn khắp sàn, tìm cách lôi nó ra.
Vậy mà đám chuột lại đồng loạt né tránh một người.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của Trần Cảnh Xuyên.
Ô hô, thú vị ghê. Trên người Trần Cảnh Xuyên cũng có cổ trùng.