Thanh Thanh Của Hoài Ca

Chương 15



Ninh Hoài nắm lấy tay ta, “Ngồi bên cạnh ta mà thêu.”

 

“Không, không tiện đâu.”

 

Ta cố rụt tay lại, mặt đã đỏ bừng cũng không rút ra được.

 

“Hoài ca, chàng làm gì vậy?”

 

Ninh Hoài ghé lại gần ta, “Chẳng lẽ lại muốn thêu yếm nữa sao? Ở đây không có ai, nàng ngồi bên cạnh ta thêu cũng vậy thôi.”

 

“Thật sự không tiện mà.”

 

Ta đẩy Ninh Hoài ra, chạy biến mất như một làn khói.

 

Vừa vào phòng, A Linh gỡ chiếc khăn trùm đầu kín mít ra, từ chiếc giỏ nhỏ đeo bên người lôi ra hai cuốn sách đỏ tươi xanh đậm, mặt đỏ như đ.í.t khỉ, “Tiểu thư, bà chủ tiệm nói, hai tập tranh này dày nhất, hoa văn nhiều nhất, cũng là bán chạy nhất kinh thành.”

 

Nàng lại từ dưới đáy giỏ mò ra một cuốn nhỏ hơn, lắp bắp nói, “Cuốn ‘Thái... Thái giám lạc’ này là ta dày công tìm kiếm được, nghe nói cũng rất tốt...”

 

Ta sờ đầu A Linh, “Thật tốt quá, A Linh, trong số rất nhiều nha hoàn, chỉ có ngươi là hợp ý ta nhất. Thứ tốt này ta tuyệt đối không một mình hưởng thụ. Ta xem trước, đợi đến khi ngươi xuất giá, ta sẽ truyền lại cho ngươi. Muốn cùng tướng công gần gũi, đây là chuyện thường tình của con người, không cần e lệ ngượng ngùng, biết không? Khụ khụ, ngươi ra ngoài trước đi, ra ngoài nhớ đóng chặt cửa cho ta.”

Ta ngồi bên bàn học bằng gỗ nam cạnh cửa sổ, xoa xoa tay mở tập tranh ra.

 

Trong tập tranh, hai người nhỏ trắng nõn nà quấn lấy nhau, biểu cảm đều được phác họa vô cùng rõ ràng.

 

Lại thế này! Còn có thể như vậy!

 

Ta như đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới, miệt mài tìm hiểu.

 

Cuốn ‘Thái giám lạc’ càng khiến ta mở mang tầm mắt.

 

Ta đọc đến mặt đỏ tim đập, vừa ngẩng đầu, nụ cười của ta khựng lại.

 

Ninh Hoài ở ngoài cửa sổ chăm chú nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, như một con rắn đen lớn ẩn mình trong bóng tối, đang phì lưỡi.

 

“A —”

 

Ta bịt miệng kêu lên, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

 

“Lén lút xem gì vậy? Khiến nàng vui đến thế sao? Ta cũng muốn xem.”

 

Một bàn tay đen lớn đầy vẻ âm hiểm từ ngoài cửa sổ vươn vào, lấy đi tập tranh của ta.

 

Ta sốt ruột, “Chàng trả ta!”

 

“Thái, giám, lạc.” Ninh Hoài đọc từng chữ một, nửa cười nửa không nhìn ta, “Thanh Thanh, thật khó cho nàng đã hao tâm tổn trí.”

 

Khi đến phòng Ninh Hoài, chàng đã được Huyền Phong đẩy vào, đang ngồi trên ghế dài nhỏ, cầm sách đọc.

 

Ta căng thẳng ngồi bên cạnh chàng, “Hoài ca.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng ôm lấy ta, tay vòng qua eo ta, giơ tập tranh ra trước mắt ta, “Thật thú vị quá Thanh Thanh, đúng không? Hai chúng ta cùng xem nhé.”

 

Hai má ta đỏ bừng, lúng búng không dám nói, càng không dám ngẩng đầu nhìn tranh.

 

“Vẫn còn nghi ngờ ta là thái giám sao?”

 

Chàng khẽ thở dài một tiếng, “Trách ta, lần trước không nói rõ ràng với nàng.”

 

Tay ta đột nhiên bị nắm lấy, dẫn dắt đi về phía thắt lưng của chàng.

 

Ta ngượng ngùng đến sắp khóc, sợ hãi muốn rụt tay lại.

 

“Đến giờ nàng mới biết sợ sao?”

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ninh Hoài thần sắc nghiêm túc nói, “Thanh Thanh, ta là một nam nhân bình thường, dơ bẩn hèn hạ gấp trăm lần so với những gì nàng tưởng, cái ta muốn còn xa hơn thế này nhiều.”

 

“Nếu đây không phải điều nàng muốn, chúng ta cứ quay lại như trước kia, được không?”

 

Ta vô thức phản bác, “Ai... ai không muốn chứ?”

 

Lời vừa thốt ra, ta ngây người, càng giải thích càng rối.

 

“Ta, ý ta là... ta thích chàng, là kiểu nữ nhân thích nam nhân đó.”

 

Ta nói năng lộn xộn, càng nói càng điên rồ, “Chàng là của ta, ta xem tranh là để học hỏi, ta, ta sớm muộn gì cũng viên phòng với chàng...”

 

Ninh Hoài ghé vào tai ta khẽ gọi tên ta, “Thanh Thanh, nàng như vậy, bảo ta làm sao có thể nhịn được không bắt nạt nàng? Bắt nạt nhẹ thì làm sao đủ?”

 

Một giờ sau, Ninh Hoài nắm lấy bàn tay run rẩy của ta dịu dàng dỗ dành, “Thanh Thanh, xin lỗi nàng, ta quá vui mừng, ta không kìm được.”

 

Ta đỏ mặt, “Hoài ca, cảm giác này thật kỳ lạ.”

 

Ninh Hoài nhẹ nhàng vuốt ve má ta, trên mặt vẫn còn vương vấn sắc hồng chưa tan, trong mắt nước long lanh chuyển động, tựa như mặt hồ gợn sóng dưới ánh trăng bị gió thổi.

 

“Vợ chồng da thịt thân mật, không có gì kỳ lạ cả, Thanh Thanh, ta rất vui mừng.”

 

Chàng khẽ cười hai tiếng, lại ghé lại gần mổ nhẹ lên môi ta, “Ta nhớ nàng, ngày đêm đều nhớ nhung. Nàng ở bên cạnh ta cũng nhớ, không ở bên cạnh ta lại càng nhớ.”

 

Tim ta khẽ run lên, ta xấu hổ vùi đầu vào lòng chàng, “Hoài ca, ta cũng nhớ chàng.”

 

Rất lâu sau đó, Ninh Hoài ngồi bên bàn học cạnh cửa sổ, tiếp tục làm chiếc ô giấy dầu chưa hoàn thành cho ta.

 

Chiếc ô giấy dầu mỗi một bước đều do Ninh Hoài đích thân hoàn thành, giờ phút này hắn vừa làm xong khung xương, đang quấn dây lên khung.

 

Huyền Phong gõ cửa bước vào, hiếu kỳ hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, sao hai người lại đóng cửa? Ai da, sao hai người đều thay xiêm hắn rồi? Đây là định đi đâu vậy?”

 

Ta và Ninh Hoài đều không nói gì.

 

Huyền Phong thấy không ai để ý mình cũng chẳng bận tâm, bước lên phía trước tấm tắc khen ngợi khung xương ô giấy dầu tinh xảo: “Thiếu gia quả nhiên không hổ danh là ‘nghệ nhân’, đôi tay này vừa thon dài vừa khéo léo, làm gì cũng được. Thiếu phu nhân, người nói có đúng không?”