Thanh Thanh Của Hoài Ca

Chương 34



Ta rõ ràng đã nhớ hắn cả ngàn vạn lần, nhưng khi thật sự gặp mặt, lại hơi ngượng ngùng nói một câu, “Chàng khỏe không.”

 

“Ngoan, không nhận ra ta rồi sao, sao lại khách sáo như vậy?”

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hắn nhìn chằm chằm vào bụng ta, “Bụng năm tháng, sao lại lớn đến thế này?”

 

Ta khẽ cười, “Đại phu nói là, song sinh.”

 

Ninh Hoài kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy ta, “Cái này phải quấy rầy người ta biết bao, hai đứa sao? Thanh Thanh, nàng thật phi thường.”

 

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, bất kể là trai hay gái, một đứa gọi Ninh Dương, đứa kia gọi Ninh Hòa, có được không?”

 

“Có ý nghĩa gì sao?”

 

“Ta lật sách, thấy một từ rất hay ‘Dương hòa khởi chập, phẩm vật giai xuân.’”

 

“Từ này hay đấy, vậy cứ gọi như thế đi.”

 

Dương hòa khải chập, phẩm vật giai xuân.

 

Môi trường khắc nghiệt đã qua đi, thời gian mới thuận lợi và tốt đẹp đã bắt đầu.

 

--- Phiên ngoại: Hữu Lý Bất Ngôn Thanh ---

 

Lại đến sinh thần của Vệ Yên Thanh, Ninh Hoài từ sáng sớm đã gọi Ninh Dương và Ninh Hòa dậy, “Hôm nay nhiệm vụ của hai con là khiến nương thân vui vẻ cả ngày, không được quấy phá, không được kén ăn, phải biết việc, phải thể hiện sự chu đáo với nương thân, có hoàn thành nhiệm vụ được không?”

 

Ca ca và muội muội đồng thanh, giọng nói vang dội, “Có thể!”

 

“Quà tặng cho nương thân đã chuẩn bị xong chưa?”

 

Ninh Dương giơ tay, “Một.”

 

Ninh Hoài lại nhìn sang Ninh Hòa, Ninh Hòa vội vàng đáp, “Hai.”

 

Đúng lúc này, Ninh Tuyên ngoài cửa thò đầu vào, giơ lễ vật lên, “Đại bá, đại bá, ba, ba, ba!”

 

Ninh Trạch và Ngũ công chúa cũng vào cửa.

 

Ngũ công chúa vừa vào cửa liền ôm lấy Ninh Hòa, ôm ấp hôn hít không ngừng, “A Hòa hôm nay chiếc váy nhỏ xinh thật, lát nữa về nhà thẩm chơi nhé, chỗ thẩm có trâm cài tóc hình kẹo hồ lô đó?”

 

“À, thật sao? Oa, thẩm, con không đi đâu, hôm nay con phải ở bên nương thân.”

 

Lòng Ngũ công chúa tan chảy, “Ôi chao, tiểu cục cưng nhà ai mà ngoan thế này chứ.”

 

Ninh Trạch thấy Ngũ công chúa như vậy, không kìm được lại một lần nữa thuyết phục Ninh Hoài, “Ca, hôm kia ngươi không phải đã hứa với ta là sẽ về Hầu phủ ở sao? Ba đứa trẻ tuổi tác ngang nhau, thường xuyên chơi cùng nhau cũng tiện, sao ngươi lại nói không giữ lời thế?”

 

Ninh Hoài không kiên nhẫn trừng Ninh Trạch một cái, “Ngươi có bị bệnh nặng không? Tẩu tẩu của ngươi đang mang thai, vốn đã bị quấy rầy đủ rồi, ngươi cứ bắt Ninh Tuyên đến trước mặt tẩu tẩu ngươi mà khóc, làm tẩu tẩu ngươi mắt đẫm lệ, ta thật sự muốn đá c.h.ế.t ngươi. Ta nói câu đó là để dỗ tẩu tẩu ngươi đấy, sao nào, ta còn phải dỗ cả ngươi nữa sao?”

 

Ninh Trạch bĩu môi, “Ca, ta cũng muốn các ngươi dọn về ở, Hầu phủ rộng lớn như vậy, chỉ có ta và Triều Nhan, luôn cảm thấy hiu quạnh. Hầu phủ rộng rãi, ngươi cứ cùng bọn trẻ dọn về, cả nhà chúng ta sum vầy đông vui chẳng phải tốt hơn sao.”

 

“Căn nhà này ta và tẩu tẩu ngươi đã ở năm sáu năm rồi, đã ở đến có tình cảm rồi, một cọng cỏ, một nhành cây đều không thể cắt bỏ. Tẩu tẩu ngươi thai này mang vất vả, đứa trẻ này quấy rầy đến mức nàng ban đêm không ngủ được, lại đổi chỗ, ta sợ nàng không thích nghi được.”

Ninh Trạch suy nghĩ một chút, “Thế này đi, căn nhà bên cạnh là của Triều Nhan, hay là chúng ta đập thông bức tường ở giữa, các ngươi vẫn ở bên này, chúng ta ở bên kia.”

 

Ninh Hoài không chút suy nghĩ từ chối, “Thôi đi, vạn nhất có ngày hai chúng ta cãi nhau, ngươi còn có thể về Hầu phủ, ta sẽ ngượng ngùng biết bao.”

 

Đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài gọi Ninh Hoài, “Tướng quân, phu nhân đã tỉnh rồi.”

 

“Ta đi xem tẩu tẩu ngươi.”

 

Ninh Hoài vừa vào phòng, Vệ Yên Thanh đang ngồi trước bàn trang điểm đeo hoa tai, nhìn thấy Ninh Hoài trong gương đồng, mắt cười híp lại, “Hoài ca, sao chàng không gọi ta dậy?”

 

Tim Ninh Hoài lập tức mềm nhũn, “Ta muốn nàng ngủ thêm một chút, đứa trẻ đêm qua quấy nàng rồi.”

“Ta nào có yếu ớt đến thế.” Vệ Yên Thanh đeo nốt chiếc hoa tai ngọc trai màu hồng nhạt còn lại, tâm trạng vui vẻ lắc đầu.

 

Ninh Hoài nhìn người trước mặt, càng nhìn càng vừa ý.

 

Trước đây hắn chưa từng nghĩ, sẽ có một người như vậy bước vào cuộc đời hắn, chia sẻ tất cả niềm vui nỗi buồn của hắn.

 

Ninh Hoài từng tặng nàng vô số đôi hoa tai, nhưng bộ này trong lòng nàng lại có một vị trí đặc biệt, đó là tín vật đính ước Ninh Hoài tặng nàng khi họ viên phòng. Mỗi khi có những ngày lễ quan trọng, nàng đều lấy nó từ hộp trang sức ra, vui vẻ đeo lên.

 

Nàng giống như một viên kẹo đậu nhỏ, vừa mềm vừa ngọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lại giống như viên trân châu nhỏ tỏa ánh ngọc rạng rỡ, dịu dàng trong sáng, kiên cường đáng yêu.

 

Cô gái nhỏ rụt rè trong đêm tân hôn đã tặng hắn một cặp long phượng thai năm tuổi, giờ đây lại sắp mang thai một sinh mệnh mới.

 

Đó là những đứa trẻ thuộc về hai người họ, mang dấu vết của hai người. Mỗi khi nghĩ đến, trong lòng Ninh Hoài lại có một dòng suối ấm áp, tưới mát đến tận đáy lòng.

 

Ninh Hoài từng bước đi về phía nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, “Thanh Thanh, sinh thần vui vẻ.”

 

Vệ Yên Thanh ôm cổ hắn, đỏ mặt cọ vào má hắn, “Hoài ca, hôm nay chàng đội vương miện đẹp, quần áo cũng đẹp, thật tuấn tú.”

 

“Đặc biệt ăn diện cho nàng xem đấy.”

 

Vệ Yên Thanh khẽ cười, vươn tay đòi quà, “Hoài ca, quà của ta đâu?”

 

Ninh Hoài lấy ra một bộ hai mươi bốn món trang sức cài đầu bằng đá quý.

 

Vệ Yên Thanh không mấy hứng thú.

 

Ninh Hoài lại lấy ra một sợi dây lưng đá hồng ngọc.

 

Vệ Yên Thanh xoa trán, tưởng là đồ trang trí gì, bĩu môi vẻ chê bai.

 

Ninh Hoài cười khẩy, “Thanh Thanh, đây là dây lưng, ta đeo.”

 

Mắt Vệ Yên Thanh sáng bừng, mười ngón tay run rẩy, vặn vẹo bấu vào đùi, thậm chí còn l.i.ế.m liếm môi.

 

Cuối cùng, Ninh Hoài lấy ra một bức tranh.

 

Trong tranh là một cây mận, trên cây đầy quả chín tím đỏ, trông vô cùng ngon mắt.

 

Dưới bức tranh đề chữ: Hữu Lý Bất Ngôn Thanh.

 

Đó chính là tên của bức tranh này.

 

Vệ Yên Thanh cũng là Lý Yên Thanh, nhìn thấy bức tranh này không khỏi thở dài, “Hoài ca, chàng thật biết cách nghĩ.”

 

Ninh Hoài đã sớm dự liệu được phản ứng của nàng, đắc ý nói, “Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ xem.”

 

Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện vài cây mận, trên đó kết những quả còn xanh.

 

Vệ Yên Thanh hoàn toàn kinh ngạc, mấy hôm trước nàng nói muốn ăn chút đồ chua, chớp mắt Ninh Hoài đã mang những thứ này đến.

 

“Hoài ca, ta chỉ thích người đàn ông nghiêm túc và tỉ mỉ như chàng, quà tặng lần nào cũng chạm đến trái tim ta.”

 

Vệ Yên Thanh cảm động lao vào lòng Ninh Hoài, Ninh Hoài hợp tác ngồi xổm xuống, mặc cho nàng hôn vài cái.

 

Gia đình họ và gia đình Ninh Trạch ăn cơm đơn giản.

 

Trong bữa tiệc, Vệ Yên Thanh nhìn ba đứa trẻ chơi đùa vui vẻ, liền đề nghị, “Hoài ca, hay là chúng ta dọn về Hầu phủ ở đi, ba đứa trẻ ở cùng nhau rất tốt.”

 

Ninh Trạch và Ngũ công chúa lập tức bắt đầu hùa theo.

 

Ninh Hoài hỏi, “Nàng nói thật lòng sao?”

 

Vệ Yên Thanh nghiêm túc gật đầu, “Cả nhà chúng ta sum vầy đông vui bên nhau, rất tốt.”

 

“Được, nghe nàng.”

 

Vệ Yên Thanh cười cười, lại nhìn ba đứa trẻ đang nô đùa trên bàn.

 

Ninh Hoài nhìn nụ cười trên khuôn mặt nàng, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.

 

Tất cả những gì hắn muốn đều ở đây cả rồi.

 

 

Một làn gió nhẹ thổi qua, tình yêu lại sinh trưởng, cuồn cuộn dâng trào, sinh sôi không ngừng.

 

- Hết -