Ta lập tức cảm thấy, chàng đã khác rồi.
Ta đẩy đẩy cánh tay chàng, hùng hồn giục giã, “Tướng công, chàng mau nói tiếp đi, nhanh lên, sao hai người họ lại không thành?”
Ninh Hoài liếc nhìn xung quanh, thần thần bí bí lại gần.
Đúng lúc này, Huyền Phong hoảng hốt từ ngoài vào: “Thiếu gia, thiếu phu nhân. Trưởng lão trong tộc Ninh Thị dẫn người đến rồi, nhắc đến chuyện thân thể của đại thiếu gia, nói là muốn Hầu gia trước Tết Nguyên Đán dâng lên một bản tấu, đổi phong nhị thiếu gia làm Thế tử Hầu phủ…”
--- Chương 6 ---
Bảy tám vị lão nhân trong tộc vây quanh bàn lớn uống trà, khi chúng ta đến, Hầu phu nhân đang tự tay pha trà cho một lão già đầy nếp nhăn, trong đường tranh cãi vô cùng náo nhiệt.
Lão già đặt gậy chống trước người, uy nghiêm nói: “Vì tương lai gia tộc, vẫn nên sớm giải quyết việc này. Thân thể của Ninh Hoài thế này, sau này làm sao có thể làm rạng rỡ Trường Ninh Hầu phủ, cứ chiếm giữ vị trí Thế tử cũng vô ích. Chúng ta đều vì tộc Ninh Thị, Ninh Hoài là một đứa trẻ hiểu rõ đại nghĩa, tin rằng thằng bé sẽ hiểu cho.”
“Đúng vậy, thân thể của nó thế này, sớm muộn gì cũng phải nhường vị trí Thế tử ra.”
Mọi người nhao nhao bàn tán.
Trường Ninh Hầu nhấp một ngụm trà, khẽ nhíu mày, “Bá tổ phụ, người có ý gì? Như thế chẳng phải khiến hai đứa trẻ ly tâm sao?”
Hầu phu nhân ôn hòa nói, “Thật ra hai đứa trẻ có mối quan hệ hòa thuận, nếu Bá tổ phụ lo lắng A Hoài không có người nối dõi, đến lúc đó từ con cháu của Ninh Trạch quá kế một đứa là được, hà tất phải như vậy?”
“A Hoài trong lòng đã rất khó chịu rồi, hà tất phải nhắc chuyện này khiến nó thêm đau lòng?”
Nàng tuy nói lời an ủi, nhưng lại nói ra sự thật rằng Ninh Hoài không thể có con nối dõi.
Lão già chống gậy mạnh xuống đất, râu ria vênh lên run rẩy: “Ngu muội của phụ nhân, cứ kéo dài mãi ngược lại sẽ khiến người khác nảy sinh ý đồ. Nói một câu khó nghe, Ninh Hoài mệnh không còn bao lâu, lại không có người nối dõi, sau này phải làm sao? Hai huynh đệ quan hệ hòa thuận, vừa hay để Ninh Hoài nhường vị trí Thế tử ra, tương lai Ninh Trạch cũng sẽ không quên ơn của ca ca.”
Trường Ninh Hầu không nói một lời.
Lâu sau, Trường Ninh Hầu đặt chén trà xuống, thở dài một tiếng: “Sự việc đã đến nước này, vậy thì cứ theo lời Bá tổ phụ vậy.”
Tiếng thở dài ấy tựa như vô cùng khó xử, lại tựa như trút được gánh nặng.
Hầu phu nhân sốt ruột ngăn cản: “Lão gia, sao có thể như vậy. A Trạch hiện giờ tay nắm trọng quyền, không thiếu những hư danh này, ngược lại là A Hoài…”
“Ta đã quyết, như vậy cũng tốt, gia tộc và ca ca sau này đều giao cho A Trạch rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghiêng đầu nhìn Ninh Hoài.
Chàng lặng lẽ nhìn Trường Ninh Hầu, trên mặt không có chút biến đổi.
Dáng vẻ của chàng, giống hệt như ta cái ngày Vệ đại nhân gọi ta đến thay gả.
Khi đó ta lặng lẽ đứng trong thư phòng của Vệ đại nhân, nhưng dường như cả thế giới đang huyên náo.
Dường như có mật rắn cuồn cuộn trong bụng, mật vỡ tan, đắng đến nỗi muốn nôn ra nhưng lại không thể nôn được.
Ta có thể hiểu Vệ đại nhân, dù sao người cũng đã nuôi Vệ Loan như con ruột mười sáu năm.
Thế nhưng, Ninh Hoài là con trai ruột được Trường Ninh Hầu nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, tại sao lại như vậy?
Chàng đã đủ khổ rồi.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ dũng khí, ta bước tới hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Kính chào các vị trưởng bối trong tộc, phụ thân, mẫu thân, hài nhi thân là tân phụ của Ninh gia, không thể không vì tướng công của mình nói một câu công đạo.”
“Triều ta có luật pháp nào quy định, thân thể có bệnh không được thừa kế tước vị? Gia phụ là Lễ Bộ Thượng Thư, người thông hiểu nhất quy củ lễ nghi, hài nhi lại chưa từng nghe qua thuyết pháp này. Từ xưa đến nay đều là trưởng ấu có thứ tự, phu quân của ta bảo vệ gia quốc mới gặp phải kiếp nạn này, các người làm việc như vậy, chẳng lẽ không sợ làm nản lòng tướng sĩ thiên hạ, không sợ Ngự Sử Đài dâng tấu đàn hặc sao?”
Lão già tộc Ninh lại chống gậy xuống đất: “Nàng tân phụ này vừa về nhà chồng đã nói chuyện như vậy với trưởng bối sao? Còn có quy củ lễ nghi gì không?”
Hàng chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía ta, ta mím môi, có chút không đủ tự tin.
“Ối, các người đúng là không biết xấu hổ mà, việc của con người thì chẳng làm được việc gì ra hồn, lại sủa như chó rất hăng.”
Ninh Hoài được Huyền Phong đẩy đến chỗ ta.
Ánh nắng và bóng mây xuyên qua ô cửa hoa văn chiếu lên mặt chàng, phủ lên người chàng một vầng sáng mơ màng và dịu dàng.
Chàng ngồi trên xe lăn nhìn sang: “Thanh Thanh, lại đây.”
Ta vừa đứng cạnh Ninh Trạch, chàng ôm tay nói với mọi người: “Cho ta một vạn lượng bạc, tự ta sẽ dâng tấu, tự nguyện nhường vị trí Thế tử cho Ninh Trạch.”
Trong đường tức thì yên tĩnh như tờ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hầu phu nhân nhẹ giọng nói, “A Hoài, con cưới vợ đã hao phí rất nhiều tiền bạc, trong phủ thực sự không có nhiều bạc như vậy.”
“Dì nói cái gì vậy, trên đường chẳng phải vẫn còn nhiều người ngồi đó sao? Các vị đều là lão nhân trong tộc rồi, đã muốn quản chuyện gia đình chúng ta, chi bằng cùng nhau góp vào? Những năm qua, Hầu phủ đối đãi với các vị không tệ, mỗi dịp lễ Tết đều hào phóng ban tặng lễ bạc, cũng đến lúc nên thu hồi lại một chút rồi chứ?”