15.
Dọc đường gió bụi mịt mù, cuối cùng ta cũng gặp được Phó Chi Hằng, người đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn không còn là người phong hoa tuyết nguyệt như ngày thường, mà sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ nằm trên giường, không nhúc nhích.
Ngự y nói với ta:
“Phu nhân, Phó tướng thương thế rất nặng, hôm nay đã là ngày thứ bảy. Nếu đêm nay có thể tỉnh lại, thì vẫn còn cứu được; nếu không tỉnh… ai…”
Ngự y thở dài rồi rời đi.
Ta ngồi trước giường Phó Chi Hằng, nỗi tự trách trong lòng như thủy triều cuộn lên, dâng trào mãnh liệt, suýt nữa nhấn chìm ta.
“Tất cả là lỗi của ta… Nếu không phải vì thể chất khắc phu của ta, sao chàng lại rơi vào cảnh ngộ như vậy?”
“Phó Chi Hằng, chàng tỉnh lại được không? Chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ cùng chàng hòa ly, từ nay sẽ không khắc chàng nữa. Chỉ cần chàng sống, sống thật tốt.”
Ta nắm lấy tay hắn, áp lên má mình, nước mắt trào ra không ngừng.
Ta suốt đêm không ngủ, mở to mắt canh bên giường hắn.
Thế nhưng, mãi đến sáng hôm sau, Phó Chi Hằng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trái tim ta dần chìm xuống đáy.
Ngơ ngác nhìn hắn bất động trên giường, ta loạng choạng đứng dậy, cúi sát bên tai hắn, khàn giọng nói:
“Phó Chi Hằng, chờ ta! Ta sẽ lập tức lên đường trở về kinh, thỉnh chỉ hòa ly. Chỉ cần chàng không còn là phu quân ta, ta sẽ không khắc chàng nữa, chàng sẽ sống lại, đúng không?”
Nói xong, ta quay người lao ra khỏi phòng, cướp lấy một con tuấn mã, phi nước đại hướng về kinh thành.
“Tiểu thư!”
“Phu nhân!”
Tiếng kinh hô vang lên phía sau, vang vọng liên hồi.
…
Ta chạy c/h/ế/t một con ngựa, toàn thân bụi đất, lảo đảo xuất hiện trước mặt Hoàng đế.
“Thần nữ cầu hòa ly, xin Hoàng thượng hạ chỉ, chuẩn cho thần nữ và Phó Chi Hằng hòa ly.”
Nói xong câu đó, ta liền ngã xuống, bất tỉnh.