Tôi không ngờ, sang Mỹ học cao học, lại gặp Tô Hạ trong cùng một nhóm nghiên cứu.
Xem ra, để theo đuổi tương lai tốt đẹp hơn, cô ta thực sự đã bỏ ra không ít nỗ lực.
Chỉ tiếc, cái chiêu “tôi nghèo nên tôi có lý” của cô ta, ở môi trường học thuật Mỹ lại hoàn toàn vô dụng.
Có lần Tô Hạ chủ động đề nghị với giảng viên:
“Thưa giáo sư, nhà em nghèo, cuối tuần bắt buộc phải đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.
Những việc cơ bản như chạy dữ liệu, thu thập và tài liệu trong dự án, liệu có thể để các bạn khác làm nhiều hơn một chút?
Em có thể phụ trách phần phân tích cốt lõi, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, không ảnh hưởng đến việc đi làm.”
Giọng điệu của cô ta vẫn mang theo sự “tội nghiệp” đầy đương nhiên của một học sinh nghèo cần được quan tâm.
Căn phòng họp chợt im bặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Giảng viên lạnh nhạt từ chối:
“Tô Hạ , nếu em không thể cân bằng, tôi không khuyến khích em tiếp tục ở lại nhóm.
Ở đây ai cũng sống bằng học bổng và việc làm thêm.
Luật lệ ở đây rất rõ: No excuse.”
Tô Hạ đứng ngây ra, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Không một ai lên tiếng bênh vực hay đồng cảm với cô.
Bởi ở đây, nghèo không phải là đặc quyền mà là thử thách phải vượt qua.
Tệ hơn nữa, cô ta còn nhắm vào cả khoản tài trợ nghiên cứu quốc tế.
Trong đơn xin, cô cố tình nhấn mạnh hoàn cảnh gia đình khó khăn, và khẳng định mình từng tham gia một đề tài nghiên cứu tiên tiến tại quê nhà.
Đáng tiếc, giáo sư Mỹ kiểm tra lý lịch rất nghiêm ngặt.
Kết quả cho thấy mức độ tham gia của cô ta hoàn toàn không đúng như lời khai, thành tựu nghiên cứu thì không đủ cơ sở, thậm chí còn có dấu hiệu gian dối.
Mà ở đại học Mỹ, chuyện giả mạo và vi phạm học thuật là điều “không thể dung thứ”.
Không chỉ bị từ chối tài trợ, nhà trường còn yêu cầu cô ta tự xin thôi học.
Nếu không sẽ đối mặt với hậu quả pháp lý nghiêm trọng hơn.
Tô Hạ bật khóc nức nở, sụp đổ tìm đến tôi:
“Mày vui chưa? Mày hài lòng chưa?”
Tôi ôm sách, trong lòng chỉ là một cảm giác nhẹ nhõm đầy bình lặng.
Thì ra, khi lợi thế “kẻ yếu” của cô ta không còn ai quan tâm, điều mà vận mệnh mang đến lại chính là câu trả lời xác đáng nhất.
Đúng là báo ứng có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.
Hai năm sau, tôi hoàn thành chương trình học, trở về nước để tiếp quản khối tài sản hàng tỷ.
Tấm ảnh tôi bước ra khỏi sân bay bị paparazzi tung lên các trang tin về giới thượng lưu.
Cả giới truyền tai nhau:
“Bạch nguyệt quang cuối cùng cũng về nước rồi.”
Tôi chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện đó, chỉ dốc lòng đầu tư vào việc tiếp quản sự nghiệp gia tộc.
Một tuần sau, tại cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn nhà họ Lâm, tôi chính thức trở thành người kế nhiệm, mở ra một chương mới.
Vài ngày sau, tại một buổi dạ tiệc từ thiện long trọng, tôi bình thản giao lưu cùng những nhân vật tầm cỡ, học giả hàng đầu.
Ở một góc khuất, Trần Húc lặng lẽ dõi theo tôi.
Đến khi anh ta bỏ ra hai trăm triệu để giành một món đồ quý hiếm, mới đủ dũng khí bước tới trước mặt tôi:
“Tặng cho Mặt Trăng của anh.”
Tôi mỉm cười điềm tĩnh:
“Tôi không còn là Mặt Trăng của ai cả.
Tôi là Mặt Trời của chính mình.”
Cô gái từng nghĩ rằng “không có anh ấy thì không được”, đã bị tôi đập vỡ rồi tự tay tái tạo lại, trở thành người lèo lái tập đoàn nhà họ Lâm.
Tương lai của tôi, còn đáng mong chờ hơn nhiều so với việc trở thành mặt trăng của ai đó.
Mẹ của Trần Húc rẽ qua con trai, bước đến nắm tay tôi:
“Thật tốt quá, Laam Xuyên l
à. Dì thật sự mừng cho con.
Con xem con kìa, học hành giỏi giang, xinh đẹp, bản lĩnh.
Đây mới là người thắng thật sự trong cuộc đời.
Mấy chuyện tình cảm ấy mà, làm sao quan trọng bằng việc mình mạnh mẽ?
Con không biết đâu, mấy năm nay con trai dì…
Thôi, tất cả đều do thằng Húc không có phúc.
Giờ dì chỉ mong con được hạnh phúc.”
“Dì à, bây giờ con đã rất hạnh phúc rồi.”
Trợ lý và hàng chục vệ sĩ tháp tùng tôi đến sân bay.
Tiến về phía chiếc chuyên cơ tượng trưng cho đẳng cấp, tự do và một nền tảng cao hơn nữa.
Khoảnh khắc đó, sự bình thản và viên mãn trong tôi đạt đến đỉnh điểm.
Đến cả mấy trang tin giải trí cũng âm thầm sửa tiêu đề bài viết:
“Tiểu thư trở về rồi.”
— Hết —