Thanh Xuân Tự Mình Viết Tiếp

Chương 2



Tôi kéo vali đi ra ngoài.

Lúc ấy, tôi chỉ muốn rời xa hai người khiến tôi thấy ngột ngạt đó.

Cuối cùng Trần Húc cũng hoảng, nắm lấy cổ tay tôi, còn véo nhẹ mũi tôi.

Nhưng anh ấy lại cười nói:

“Biết rõ là mình không rời xa được tôi, mà cứ đem chia tay ra hù dọa, cậu thấy có vui không? Hửm?”

Nụ cười coi nhẹ mọi chuyện đó chẳng khác nào một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi.

Tôi giằng mạnh tay ra khỏi tay anh, cố kìm nước mắt đã dâng lên nơi khóe mi, tim đau nhói:

“Không phải dọa, tôi nói thật đấy.

Trần Húc, nếu hai người ngủ chung phòng, thì chúng ta chia tay, không có chỗ để thương lượng.”

Tôi thể hiện rõ thái độ dứt khoát, muốn cho Trần Húc thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Nhưng anh ấy lại vẫn tưởng tôi chỉ đang dỗi:

“Được thôi, đừng hối hận.”

Còn giọng điệu yếu ớt đầy nước mắt của Tô Hạ lại vang lên sau lưng:

“ Trần Húc ,vì tớ mà Lâm Xuyên có thể giận dỗi với cậu như vậy .

Người nghèo như tớ, đến cả việc giận cũng không dám.

Có lẽ, được cưng chiều rồi thì muốn gì cũng có thể làm.

Nhưng này, cậu thật sự không đuổi theo cô ấy sao? Nhỡ đâu lần này cô ấy thực sự chia tay với cậu thì sao?”

Tôi nghe thấy sau lưng giọng nói chắc nịch của Trần Húc:

“Không đâu.

Chúng tôi quen nhau từ năm 3 tuổi, lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, đời này cô ấy không rời xa tôi được, tôi cũng thế.

Chúng tôi là định mệnh gắn bó cả đời, không thể chia cắt.

Ngay cả nguyện vọng đại học, chúng tôi cũng đã quyết định sẽ nộp cùng một trường.”

Trần Húc chẳng hề ngại ngùng mà khoe tình cảm với tôi ngay trước mặt Tô Hạ.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình quá nhỏ nhen.

Nhưng tôi không muốn tự giày vò bản thân nữa.

Tôi lau sạch nước mắt.

Rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến sân bay, mua chuyến bay sớm nhất về nước.

Mẹ tôi thấy thông tin chuyến bay tôi đặt, gọi điện đến:

“Lâm Xuyên , chẳng phải đang đi du lịch với Trần Húc ở Gruzia à?

Sao lại mua vé máy bay quay về rồi?”

Tôi ký gửi hành lý xong, ngồi một mình ở sân bay chờ chuyến bay.

Nghe thấy giọng mẹ, nước mắt tôi không kìm được nữa.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả tuôn trào:

“Mẹ ơi, con chia tay với Trần Húc rồi.”

Vậy mà mẹ lại bật cười:

“Lại chia tay? Đây là lần thứ mấy rồi đấy?

Không phải nói Gruzia là khu vườn sau nhà của Thượng Đế, có núi tuyết, băng hà, bãi biển, lâu đài, chuẩn bị cả tháng trời để đi .

Ngày nào cũng háo hức đợi chuyến du lịch tốt nghiệp này, còn nói sẽ chụp ảnh check-in với Trần Húc ở từng điểm để ghi lại thanh xuân của hai đứa?

Không đi chơi chẳng phải phí lắm sao?”

Thì ra, đến cả mẹ tôi cũng không tin tôi thực sự sẽ chia tay với Trần Húc.

Bảo sao Trần Húc luôn tự tin, chẳng bao giờ sợ mất tôi.

Nhưng lần này, tôi thật sự không phải đang giận dỗi.