Mẹ tôi sắp xếp lại cho tôi một kế hoạch du lịch mới.
Bà nói, sau khi tốt nghiệp, ngoài việc đi ngắm nhìn thế giới, còn có rất nhiều điều thú vị để làm.
Ví dụ như… thi lấy bằng lái máy bay cá nhân.
Ngày Trần Húc và Tô Hạ về nước, tôi ngồi khoang hạng nhất bay sang Úc.
Mẹ tôi đã đăng ký cho tôi vào một trường học bay ở New Zealand, cần học trong hai tháng.
Lịch học được sắp xếp vô cùng dày đặc.
Ngoài các kỹ năng bay cơ bản, còn phải học khí tượng học, luật hàng không, động lực học không khí, nhận biết bản đồ hàng không…
Tôi như một miếng bọt biển mới sinh, dốc lòng dốc sức hấp thụ những kiến thức hoàn toàn mới mẻ.
Các bạn học xung quanh tôi đến từ khắp nơi trên thế giới.
Có người vì mục tiêu nghề nghiệp, có người đơn giản chỉ vì yêu thích thử thách.
Mọi người khi trao đổi chỉ nói về bay lượn, thời tiết, trọng điểm luyện tập lần tới.
Không khí vừa đơn giản vừa thuần túy, không ai đem chuyện “tôi nghèo nên tôi đúng” ra trước mặt khiến tôi thấy tủi thân nữa.
Đến gần cuối kỳ nghỉ hè, tôi cuối cùng cũng lấy được bằng lái máy bay cá nhân.
Tôi lên máy bay trở về nước.
Tôi không ngờ, người đến đón tôi lại là Trần Húc.
Anh ấy định lấy hành lý giúp tôi, tôi không đưa.
Anh bật cười:
“Vẫn còn giận à?
Thật là chịu thua cậu luôn, hơn hai tháng rồi mà vẫn để tâm chuyện nhỏ xíu đó, chẳng qua chỉ là giúp một học sinh nghèo thôi mà.
Bình thường cậu cũng thích làm từ thiện mà.”
Anh ấy vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ?
Nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa.
“Trần Húc, chúng ta đã chia tay rồi.
Và từ thiện là việc tự nguyện, không phải là sự hy sinh bắt buộc, lại càng không nên bị cái mác nghèo bó buộc.”
“Thôi mà, sao chúng ta cứ phải cãi nhau vì một người chẳng liên quan gì hết vậy?
Hơn nữa còn ba ngày nữa là nhập học rồi, chẳng lẽ cậu không muốn cùng tớ đi báo danh sao?”
“Không muốn.”
Tôi sẽ vào Đại học Hồng Kông, còn anh ấy thì học ở Phúc Đán.
Làm gì có chuyện cùng nhau đi báo danh?
Nhưng Trần Húc không biết, và tôi cũng chẳng buồn giải thích.
Trần Húc vò nhẹ mái tóc tôi:
“Biết ngay là cậu lại cãi nhau với tớ .
Thôi kệ đi, ai bảo cậu là Mặt Trăng của tớ chứ.
Còn cách nào khác đâu, chiều cậu thôi.”
Anh mạnh mẽ giành lấy vali của tôi.
Khoác vai tôi, vừa đi vừa vô tư nói về kế hoạch tương lai:
“Ba tớ mua một căn biệt thự gần Phúc Đán.
Nếu cậu không quen ở ký túc xá, tụi mình có thể dọn ra ngoài ở chung.
Giờ tâm trạng thấy tốt hơn rồi phải không?”
Anh nghĩ như vậy là có thể dỗ dành tôi, lái xe đưa tôi về tận nhà.
Trước khi đi, còn không quên khoe công trạng:
“ Tớ sắp đến nhà bà ngoại mấy hôm, ngoan nha, ba ngày nữa tớ sẽ đến đón cậu , mình cùng đi báo danh.
Lần này Tô Hạ đòi đi nhờ xe tớ , tớ đã dứt khoát từ chối rồi đó.”
Nói xong, anh còn giật lấy điện thoại của tôi, tự tay kéo mình ra khỏi danh sách chặn.
Gõ nhẹ lên đầu tôi:
“Từ giờ không được chặn tớ nữa, nghe chưa?”
Bố mẹ tôi bước ra từ biệt thự để đón tôi.
Nhìn thấy Trần Húc vừa ngâm nga hát vừa lái xe rời đi với vẻ mặt đắc ý như thể đã dỗ được tôi thành công.
Mẹ tôi hỏi:
“Con chưa nói với Trần Húc là con đăng ký Đại học Hồng Kông à?”
Tôi lắc đầu:
“Chẳng phải bố mẹ cũng không nói sao?”