Vì muốn trả đũa tên tra nam kia, tôi chạy đi trêu chọc chú của hắn.
Kết quả là nửa đêm hôm đó, tôi bị chú hắn ép ngồi xổm bên đầu giường viết bản kiểm điểm.
“Chuyên ngành Luật?” Chú hắn lạnh lùng hỏi.
“Ừm.”
“Không được tôi đồng ý mà dám động vào cơ bụng của tôi, em biết tội gì không?” Anh ta tiếp tục hỏi.
“Tội… lưu manh?” Tôi nghiến răng, vừa xấu hổ vừa tức giận!
“Khụ… cũng không nghiêm trọng đến thế.”
1
Lục Hoài An tuyệt đối là người đàn ông chính trực nhất mà tôi từng gặp.
Mỹ nữ chủ động nhào vào lòng , anh ta không cần, còn bắt mỹ nữ viết kiểm điểm.
Bản kiểm điểm 300 chữ, vậy mà anh ta soi ra tận 19 lỗi, bắt tôi phải sửa từng chỗ một.
Thật muốn cảm ơn cả nhà anh ta cho rồi.
“Giờ tôi đi được chưa?” Sửa xong dấu câu cuối cùng, tôi ném bản kiểm điểm lên cơ bụng 8 múi của anh ta.
Lục Hoài An nhận lấy, nghiêm túc quét mắt đọc một lượt, “Được rồi.”
“Điện thoại của tôi có thể trả lại chưa?” Tôi chìa tay ra, đầy mong đợi hỏi.
Anh ta cũng không làm khó tôi nữa, lấy điện thoại từ ngăn kéo đưa lại, giọng điệu đầy khuyên nhủ, “Học hành cho tốt, đừng bày mấy trò không đâu nữa.”
Tôi nắm chặt điện thoại, mặt đỏ bừng.
Cũng tại bị Lục Vũ , tên tra nam kia – chọc tức quá mới nghĩ đến chuyện đi trêu chú hắn.
Chú của Lục Vũ, Lục Hoài An, cũng xem như là người nổi tiếng ở vùng chúng tôi, 32 tuổi rồi, nghe nói chưa từng chạm vào tay con gái bao giờ.
Có người đồn anh ta thích đàn ông.
Cũng có người nói anh ta… không làm ăn được.
Lục Vũ từng lén bảo tôi rằng chú hắn mọi mặt đều bình thường, chỉ là quá chính trực.
Lúc đó tôi còn không hiểu “chính trực” là gì, bây giờ thì tận mắt trải nghiệm rồi.
Anh ta không độc thân thì ai độc thân!
Đáng đời độc thân cả đời!
Lấy lại điện thoại, tôi chuẩn bị rời đi.
Lục Hoài An bất ngờ kéo tay tôi lại, “Đêm khuya thế này, một cô gái đi một mình không an toàn.”
Tôi sững người, chẳng lẽ anh ta định giữ tôi lại qua đêm?
“Tôi đưa em về.” Nói rồi, anh ta nhặt áo khoác trên sofa mặc vào.
Tôi không từ chối.
Anh ta và tôi giữ khoảng cách, một trước một sau.
Nhà anh ta cách trường tôi không xa, đi bộ khoảng 20 phút.
Lục Hoài An cứ thế đi theo sau, không gần cũng không xa, cho đến khi đưa tôi tới tận dưới ký túc xá.
“Lên đi, về phòng rồi nhắn tin cho tôi.” Anh nói.
“Ồ.”
Đến chân tòa nhà rồi mà anh còn chưa yên tâm gì nữa.
Tôi xoay người đi vào hành lang.
Lên đến phòng, các bạn cùng phòng đã ngủ, tôi bước tới cửa sổ, nhìn bóng lưng Lục Hoài An dưới ánh đèn đường kéo dài, tôi vẫy tay với anh.
Anh dường như không nhìn thấy.
Tôi cầm điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn.
“Đã an toàn về tới nơi.”
Anh nhìn điện thoại một thoáng, sau đó xoay người rời đi.
2
Sáng hôm sau, mấy cô bạn cùng phòng liền truy hỏi tôi về kế hoạch tối qua.
Tôi chỉ trả lời đúng ba chữ:
“Không câu nổi!”
Với gương mặt, dáng người cùng gia thế của Lục Hoài An, nếu dễ câu kéo thì đâu đến giờ còn ế không ai rước.
“Thế cậu định tiếp tục à?” Tiểu Hạ hỏi.
“Không!” Tôi lắc đầu mạnh như trống lắc.
Bản kiểm điểm 300 chữ kia còn nằm trong tay “Lục Chính Trực”, dù có cho tôi thêm 300 cái gan, tôi cũng không dám trêu ông chú ấy nữa.
Ông chú ấy thích hợp sống cô độc cả đời.
“Thật đáng tiếc.” Tiểu Hạ thở dài, tiu nghỉu bỏ đi.
Tôi ngơ ngác gãi đầu chẳng hiểu gì.
3
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, tôi đã chạm mặt Lục Vũ đang ôm ấp cô bạn gái mới tình tứ đi tới.
“Anh, phía trước hình như là chị gái mà anh từng quen đúng không?”
Tôi chưa kịp nói gì thì cô trà xanh kia đã nhanh miệng lên tiếng trước.
“Thật sao?” Lục Vũ giả vờ ngạc nhiên thở dài, “Giờ trong mắt anh chỉ có mình em, không còn thấy ai khác nữa.”
Tôi nghe mà muốn ói.
Ngày xưa tôi mù thế nào mà lại hẹn hò với thứ đáng g/h/ê t/ở/m này?
“Ôi, anh nói thế người ta ngại lắm.” Tô Vũ đỏ mặt, nép chặt hơn vào lòng hắn.
Tôi chẳng thèm để ý, lạnh lùng bước thẳng qua hai con người g/h/ê t/ở/m kia.
“Xin lỗi!” Lục Vũ túm lấy tay tôi, ngăn tôi đi.
Tôi giả vờ nhìn quanh, “Chó đâu mà sủa inh ỏi thế nhỉ?”
“Mày chửi ai là chó?” Tô Vũ bỏ luôn vẻ yếu đuối, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.
“Lại sủa rồi kìa, nghe như tiếng chó cái.”
“Chu Thanh Thanh, đừng ép tao ra tay với đàn bà.” Lục Vũ nghiến răng đe dọa.
Tôi liền sáng mắt lên, hớn hở vẫy tay với bóng người đàn ông đang tiến lại gần, lớn tiếng gọi: “Chú Lục, đại cháu trai nhà chú định đánh phụ nữ này!”
“Chu Thanh Thanh, đừng tưởng lôi chú tao ra là tao sẽ sợ…”
Lời hắn còn chưa dứt thì một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị đã ngắt ngang.
“Gia quy nhà họ Lục, điều thứ 38, đọc lại.”
Lục Vũ lập tức như tang gia bối rối, quay đầu nhìn chú mình với ánh mắt vừa hoảng vừa nịnh nọt.
“Chú… sao chú lại ở đây?”
Lục Hoài An không đáp, mà đưa mắt sang cô nàng đang quấn lấy cháu trai mình như bạch tuộc, hỏi: “Cô là ai?”
“Chú, cháu là Tô Vũ, bạn gái của Lục Vũ ạ.” Giọng cô nàng kéo dài ngọt xớt.
Lục Hoài An hơi cau mày, rồi nhìn Lục Vũ, hỏi: “Cô ấy là bạn gái cháu, thế còn cô kia là ai?”
Vừa nói anh vừa chỉ về phía tôi.
“Bạn gái cũ.” Lục Vũ thản nhiên đáp.
Ánh mắt chất vấn của Lục Hoài An rơi lên tôi, tôi lập tức nói: “Là hắn ngoại tình, phản bội tình cảm trước!”
Lục Hoài An gật đầu, sau đó đưa ánh nhìn sang Tô Vũ, hỏi: “Vậy ra cô là người thứ ba?”
Tô Vũ lập tức khó coi hẳn, phản bác: “Chuyện tình cảm làm gì có người thứ ba người thứ tư, anh chưa vợ tôi chưa chồng, chẳng lẽ không được theo đuổi tình yêu sao!”
Lục Hoài An không nói gì thêm.
Tôi đoán nguyên tắc chính trực của anh lúc này chắc chắn bị cú sốc không nhỏ.
Bỗng dưng tôi thấy mình chẳng còn giận nhiều nữa, Lục Vũ loại đàn ông rác rưởi này thật không đáng để tôi vì hắn mà tự làm khổ mình.
“Chú, cháu và Tô Vũ thật lòng yêu nhau.” Lục Vũ thấy chú mình im lặng liền vội vàng biện minh.
“Gia quy nhà họ Lục, chép phạt 100 lần. Tối nay mang gia quy về nhà, ta sẽ nói chuyện lại với anh chị về cái tư tưởng lệch lạc này của cháu.”
Lục Hoài An nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Kệ mặc Lục Vũ than trời trách đất phía sau, tôi thầm hả hê trong lòng.
Đột nhiên, Lục Hoài An dừng bước, quay sang tôi hỏi: “Còn không đi?”
“Hả?”
Anh chẳng buồn nói thêm, sải bước đi thẳng.
Tôi mới chợt nhận ra anh đang gọi mình, liền chạy theo.
Đuổi kịp bước chân anh, tôi đem chuyện bị Lục Vũ cắm sừng và sỉ nhục suốt thời gian qua tuôn ra một hơi.
Tưởng rằng anh sẽ khó chịu với mấy chuyện tình cảm vặt vãnh của tôi, không ngờ anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, không hề ngắt lời.
Tôi vừa đi vừa kể càng lúc càng uất ức, mắt lại đỏ hoe, nhưng cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi.
“Xin lỗi, tối qua tôi đã không để tâm tới cảm xúc của em.”
Anh bỗng dừng bước, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, mạnh mẽ xì mũi một cái rồi nói: “Tôi còn muốn cảm ơn anh, đã kéo tôi ra khỏi vực sâu, nếu không thì tôi…”
Sau bản kiểm điểm 300 chữ đêm qua, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại tất cả.
Lục Vũ là kẻ tồi tệ, nhưng chú anh ta thì vô tội.
Tôi không nên, cũng không thể lôi anh vào cái vũng lầy tình cảm bẩn thỉu giữa tôi và cháu trai anh.
“Đừng khóc nữa.” Anh bất ngờ xoa đầu tôi.
“Một tên tra nam biết phản bội thì không đáng để em rơi lệ.”