Ngày phỏng vấn nhanh chóng tới.
Tôi không ngờ lại gặp Tô Vũ – con trà xanh kia – ở ngay sảnh chờ.
Cô ta mới học năm hai, sao lại lọt được vào vòng phỏng vấn?
Chẳng lẽ Lục Hoài An lén mở cửa sau cho “cháu dâu tương lai”?
Thế chính trực mà anh xây dựng bao lâu nay là thế nào đây!
Tô Vũ liếc tôi một cái đầy khinh khỉnh, cầm tập hồ sơ dày bước vào phòng phỏng vấn.
Mười phút sau, cô ta kiêu ngạo đi ra, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.
Xem ra phỏng vấn rất thuận lợi rồi.
Nửa tiếng sau mới đến lượt tôi.
Bước vào phòng, Lục Hoài An không có ở đó.
Trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng tôi vẫn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của ban phỏng vấn, cuối cùng họ bảo về nhà chờ kết quả.
Ra ngoài, tôi nhịn không được nhắn cho Lục Hoài An một tin:
“Em vừa phỏng vấn xong, cảm ơn anh đã tiến cử em.”
Tôi biết rõ, với hồ sơ của mình, nếu không nhờ anh, chưa chắc tôi đã có cơ hội bước vào phòng phỏng vấn.
Ngồi xe buýt về trường, tin nhắn của anh mới đến:
“Tiến cử gì chứ? Nhưng dù sao cũng chúc em phỏng vấn thuận lợi.”
“…” Thế nghĩa là lần này tôi dựa vào thực lực của bản thân sao?
Một lúc lâu, tôi cũng chẳng biết mình nên vui hay buồn nữa.
“Ừm, em sẽ cố gắng hết sức.”
“Cố lên!”
11
Về tới ký túc xá, Lục Vũ đang đứng chờ dưới sân.
Hắn sầm mặt nhìn tôi, nói: “Chuyện trước kia là anh sai. Nhưng Tô Vũ là con gái, sĩ diện mỏng, thôi bỏ qua đi.”
Tôi cười lạnh: “Da mặt cũng mỏng thật, biết anh có bạn gái mà vẫn lên giường với anh.”
“Thanh Thanh, em thay đổi rồi.” Lục Vũ ra vẻ đau lòng, “Ngày xưa em hiểu chuyện lắm.”
“Ngày xưa anh cũng đâu mặt dày như bây giờ!”
Tôi mạnh tay đẩy hắn ra, “Không muốn nhận lỗi thì cút đi xa, đừng để tôi thấy mặt là muốn nôn.”
“Em thật sự thay đổi.” Hắn còn làm bộ thương tiếc.
Tôi suýt nôn thật sự.
Bỏ mặc hắn, tôi quay người lên phòng.
Các chị em trong phòng đã nghe tin tôi chạm mặt Lục Vũ, lập tức xúm lại an ủi.
Nhìn mấy người bạn tốt này, mắt tôi đỏ hoe.
“Đừng khóc, khóc là xấu đi đấy.” Đại tỷ Thẩm Nghiên khẽ xoa mặt tôi, “Thanh Thanh của chúng ta là mạnh mẽ nhất.”
Nhị tỷ Tô Noãn lên tiếng: “Đi, chị mời em uống rượu hát karaoke, vứt quách cái thứ tra nam đó, chúng ta chẳng cần.”
Tứ muội Tiểu Hạ vừa nghe tới karaoke liền nhảy xuống giường: “Bạn trai là giống loài gì đâu, cũ không đi mới sao tới. Đi uống rượu ăn mừng nào!”
“…”
Tới KTV, chúng tôi gọi liền 10 chai rượu, vừa uống vừa hát, hát xong lại uống.
Mọi người đều biết dạo này tôi tâm trạng tệ, nên hết lòng chơi tới bến với tôi.
Mấy chị em trong phòng tửu lượng đều ổn.
Trừ Tiểu Hạ, một chai thôi đã say bí tỉ, nhưng vẫn khoái uống nhất.
Dìu một kẻ say xỉn, đến bắt xe cũng khó.
Tài xế sợ cô nôn trong xe nên thẳng thừng từ chối.
Giờ này đặt xe công nghệ cũng chẳng ai nhận, chúng tôi chỉ biết đứng ở ven đường chịu lạnh.
Đúng lúc ấy, một chiếc Range Rover màu đen dừng sát lề, cửa kính hạ xuống, gương mặt tuấn tú hiện ra.
“Chú Lục!” Tôi mừng rỡ gọi.
“Lên xe, tôi đưa các em về.”
“Cảm ơn chú Lục.” Tôi vội mở cửa, nhét Tiểu Hạ vào trước.
Thẩm Nghiên và Tô Noãn dìu cô ngồi ghế sau, tôi buộc phải ngồi ghế phụ.
“Thắt dây an toàn.” Vừa ngồi xuống, Lục Hoài An đã nhắc tôi.
Có lẽ ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, anh mở cửa kính thông gió, suốt quãng đường không nói thêm gì.
Tôi cứ tưởng anh sẽ chỉ đưa chúng tôi đến cổng trường, ai ngờ anh lái xe vào tận dưới ký túc xá.
“Lên đi.”
“Vâng.” Tôi chuẩn bị cùng mọi người lên lầu.
“Em ở lại.” Anh đột nhiên gọi riêng tôi.
Tô Noãn liếc tôi một cái đầy ẩn ý, cùng Thẩm Nghiên dìu Tiểu Hạ vào trong.
Tim tôi khẽ run lên, không biết Lục Hoài An giữ tôi lại làm gì.
Không lẽ… anh thật sự động lòng với tôi rồi?
Thú thật, tôi cũng muốn tiến tới với anh, nhưng bản thân vẫn chưa sẵn sàng cho một mối tình mới.
Tình cảm tôi dành cho anh gần đây rất phức tạp, một mặt là suốt ngày nghĩ tới anh, đến mức ăn ngủ không yên.
Mặt khác lại cảm thấy giữa tôi và anh không có khả năng.
Chưa nói anh là chú của Lục Vũ, sau này gặp nhau chắc chắn khó xử.
Quan trọng hơn là anh hơn tôi 12 tuổi, địa vị xã hội lại cao hơn hẳn.
Người ta bảo cách nhau 3 tuổi đã là khoảng cách thế hệ, còn tôi với anh cách tới 4 lần như thế, cộng thêm môi trường sống và các mối quan hệ khác biệt hoàn toàn.
Dù miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai chưa chắc có kết quả tốt.
Tôi càng nghĩ càng tiêu cực.
Dưới ánh đèn đường, Lục Hoài An lặng lẽ nhìn tôi, giọng chậm rãi: “Hôm nay tôi xem qua hồ sơ của em rồi, rất tốt.”
“Hả?” Anh đặc biệt gọi tôi xuống chỉ để nói chuyện này thôi sao?
“Em gửi hồ sơ cho tôi là muốn tôi mở cửa sau cho em à?” Anh nhìn vẻ ngạc nhiên của tôi, tiếp tục hỏi.
Tôi đỏ mặt, gật đầu.
Nếu có lối tắt, ai chẳng muốn đi nhanh hơn chứ!
“Em học luật, mà luật sở chúng tôi ba năm nay chưa từng nhận sinh viên đại học. Hiểu ý tôi không?”
“Hiểu.” Vốn dĩ tôi cũng không hy vọng nhiều.
“Em mới năm ba, còn kịp chuẩn bị thi cao học.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu, nếu còn đường thi cao học, tôi đâu cần liều mạng tranh suất thực tập này.
“Cho dù nhận em vào, khả năng được giữ lại sau kỳ thực tập cũng rất thấp.”
Tôi ngẩng đầu, không cam lòng chất vấn: “Nếu cơ hội mong manh như vậy, sao hôm trước anh còn bảo em nộp hồ sơ, còn bảo em cố lên?”
“Cơ hội mong manh không có nghĩa là không có.”
Anh thở dài:
“Điều em cần làm là cố gắng gấp đôi người khác, chứ không phải bỏ thời gian tìm đường tắt.
Chu Thanh Thanh, em thông minh như vậy, chắc hiểu điều này chứ?”
Sống 20 năm rồi mà lại bị chú của bạn trai cũ dạy cách làm người, tôi cắn môi, chỉ muốn độn thổ xuống đất.
12
Kể từ hôm bị Lục Hoài An giáo huấn một trận, tôi hoàn toàn dẹp bỏ ý định tán tỉnh anh.
Thông báo trúng tuyển của Chính Khí Luật Sở, tôi cũng chẳng còn hy vọng gì.
Nhưng những lời của anh khiến tôi tỉnh ngộ.
Một đứa xuất thân bình thường như tôi, không có gia thế, không có quan hệ, muốn thành công chỉ có thể dựa vào chính sức mình.
Chỉ còn hơn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp, tôi phải tập trung ôn tập, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi tư pháp sắp tới.
“Thanh Thanh, cậu không định thi cao học cơ mà?
Sao còn chăm hơn cả bọn tớ đây này!”
Đại tỷ tròn mắt nhìn tôi vùi đầu vào sách.
Trong phòng ký túc chỉ mình tôi không định thi cao học, trước đây tôi là đứa ăn chơi lười học nhất.
“Không thi cao học thì không được học chăm à?”
Tôi giơ chiếc bánh bao trong tay, khí thế đầy mình,
“Tớ phải chứng minh cho thiên hạ thấy, tớ không kém gì mấy cậu đâu.”
“Thanh Thanh, đây là sức mạnh của tình yêu đúng không?” Tiểu Hạ nhướng mày trêu ghẹo.
Thẩm Nghiên và Tô Noãn mơ hồ chưa hiểu, còn tôi thì mặt đỏ như gấc, xoay người chạy thẳng tới lớp.