Thanh Xuân Viết Tên Chú Lục

Chương 6



Nhận được thư mời thực tập từ Chính Khí Luật Sở, tôi phấn khích đến mức không ngủ nổi.

Cứ lên mạng tìm tin tức về luật sư Diệp, đọc đến mức thuộc làu.

Các bạn trong phòng cũng hào hứng không kém, biết tôi sẽ làm trợ lý dưới trướng luật sư Diệp, họ còn vui hơn tôi.

Thẩm Nghiên hào hứng lấy tập vở học của mình ra, nhờ tôi sau này xin chữ ký của luật sư Diệp.

Tôi bảo phải quen thân rồi mới dám xin ký tên giúp.

Thật ra ngoài phấn khích, tôi còn rất căng thẳng.

Lần đầu thực tập ở một công ty luật lớn như vậy, không biết mình có làm được không.

Cứ thế trằn trọc mãi tới khuya, cuối cùng mới thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi đến Chính Khí đúng giờ.

Nhưng được thông báo luật sư Diệp tạm thời đi công tác, phải tuần sau mới trở lại.

Cô nhân sự xếp cho tôi một chỗ ngồi, còn thân thiện đưa tôi một quyển sổ tay văn hóa doanh nghiệp, nói:

“Mấy hôm nay em cứ đọc tài liệu này trước, làm quen với lĩnh vực và các khách hàng lớn của công ty.”

“Vâng, cảm ơn chị.” Tôi hơi mất tinh thần.

Ngay lúc đó, Tô Vũ được một nhân sự khác dẫn đến, ngồi đối diện tôi.

Hai tháng thực tập tới, tôi phải nhìn mặt con trà xanh này mỗi ngày sao?

Tinh thần tôi tụt dốc không phanh.

Rõ ràng khởi đầu của kỳ thực tập này chẳng hề thuận lợi.

Rất nhanh sau đó, luật sư phụ trách của Tô Vũ đã giao cho cô ta một việc soạn thảo văn bản.

Tô Vũ nhận nhiệm vụ xong, giọng điệu đầy châm chọc quay sang tôi:

“Ngày đầu tiên mà đã nhận việc quan trọng như vậy, em sợ làm hỏng lắm. Chị học giỏi như vậy, giúp em được không?”

“Xin lỗi, chị bận.” Tôi tiếp tục lật tài liệu.

“À, đúng rồi, chị bận lắm, bận học thuộc sổ tay giới thiệu công ty cơ mà!” Giọng cô ta ngọt xớt nhưng đầy mỉa mai.

“Bốp!” Tôi đóng mạnh sổ tay, định đứng lên xé toạc mặt con trà xanh này thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Chu Thanh Thanh, làm ơn pha cho tôi một cốc cà phê.”

“Vâng, luật sư Lục.”

Ngọn lửa giận trong lòng tôi tức thì dập tắt.

Tôi đứng lên, khẽ nhếch môi với Tô Vũ: “Chị đã nói rồi, chị bận lắm.”

Bận pha cà phê cho sếp cơ!

Tìm mãi mới thấy gói cà phê hòa tan trong ngăn kéo, tôi pha vội rồi mang vào phòng Lục Hoài An.

“Luật sư Lục, cà phê của anh đây.” Tôi nở nụ cười ngọt ngào.

“Luật sư Diệp tạm thời đi công tác, thời gian này em theo tôi trước.” Anh nói.

“Yeah!” Tôi suýt nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Niềm vui của tôi dường như lan sang cả Lục Hoài An, khóe môi anh cũng cong lên khẽ cười.

“Vui thế sao?”

“Vui c/h/ế/t đi được ấy!”

Nếu Tô Vũ biết tôi được chính Lục Hoài An hướng dẫn trực tiếp, chắc tức c/h/ế/t mất!

Cô ta tức, tôi càng vui.

“Làm việc thì đừng để cảm xúc cá nhân xen vào.” Anh nhắc nhở khi thấy tôi hớn hở quá mức.

“Em biết rồi, đại luật sư Lục.” Tôi đầy khí thế đẩy cốc cà phê về phía anh, “Mời anh dùng.”

Lục Hoài An nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày: “Cà phê hòa tan?”

“Em không biết dùng máy pha cà phê…”

Thật ra đây là lần đầu tiên tôi thấy cái máy sang chảnh ấy, sợ bấm hỏng rồi phải đền tiền thì tiêu đời.

Với mức lương thực tập 3.500 tệ, không biết đền tới bao giờ.

Nghe vậy, Lục Hoài An tháo khuy tay áo, đứng lên: “Đi thôi.”

“Hả?” Chẳng lẽ sắp đi gặp khách hàng lớn rồi sao?

“Dạy em pha cà phê.”

“Ơ?”

Anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng: “Không phải em vừa bảo không biết dùng máy sao?”

Thình thịch! Thình thịch!

Sao tim tôi bỗng đập nhanh thế này?

17

Tôi lẽo đẽo theo sau Lục Hoài An rời khỏi văn phòng.

Đi ngang qua bàn Tô Vũ, tôi còn cố tình liếc cô ta đầy thách thức.

Nhìn vẻ mặt vừa ghen vừa hận của cô ta, trong lòng tôi như có một dàn nhạc đang reo khúc khải hoàn.

Vào phòng pha chế, Lục Hoài An đứng trước máy pha cà phê, bấm nút cho hai ly.

“Tôi uống espresso, còn em chọn hai ly, muốn americano thì bấm một ly.” Anh hướng dẫn.

“Cái này… đơn giản vậy thôi ạ?” Tự dưng tôi thấy IQ của mình bị xúc phạm.

“Hiểu chưa?” Anh hỏi, ánh mắt dịu dàng không hề có ý trêu chọc.

Tôi bị nhìn đến đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.

“Giờ pha lại cho tôi một ly.” Anh nói.

“Vâng.”

Tôi lấy cốc đã tiệt trùng trong tủ, bấm nút hai ly, và nhanh chóng có một cốc cà phê nóng hổi.

Đưa ly cho anh, tôi khẽ cúi đầu nói: “Thật ra anh không cần mất công ra đây dạy em, chỉ cần nói một lần là em hiểu.”

Tôi không thông minh lắm, nhưng cũng không đến mức đơn giản thế mà không hiểu nổi.

Lục Hoài An sững người, như đang suy nghĩ về điều tôi vừa nói.

Không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc ấy, một gương mặt quen thuộc ló ra khỏi cửa: “Lão Lục, sao trốn ở đây vậy?”

Hạ Đại Bảo vừa nhìn thấy tôi thì chỉ hơi ngạc nhiên, rồi lại hướng mắt về phía Lục Hoài An:

“Cha mẹ của cậu bé n/h/ả/y s/ô/n/g hôm trước lại tới rồi, cậu có gặp không?”

“Cậu đưa họ vào phòng khách trước.” Sắc mặt Lục Hoài An trầm xuống, đặt ly cà phê xuống bàn, quay người bước đi.

Vừa đi được vài bước, anh quay lại dặn: “Mang giấy bút, vào phòng khách với tôi.”

“Không đùa đấy chứ lão Lục, vụ này quan trọng thế mà cậu để một thực tập sinh tham gia sao?” Hạ Đại Bảo cau mày.

Lục Hoài An không đáp, sải bước dài trở lại văn phòng.

Tôi đứng yên một thoáng, tim đập nhanh, mở điện thoại gõ dòng chữ “cậu bé t/ự t/ử ở Vũ Hà”.

Quả nhiên là cậu ấy!

Không ngờ bao năm trôi qua, cha mẹ cậu vẫn chưa buông bỏ, vẫn tìm luật sư để đòi công lý cho con trai mình.

Quay lại bàn, tôi cầm giấy bút, lòng bỗng nặng trĩu.

Sau bao nhiêu năm… họ còn nhớ tôi không?

18

“Còn không vào đi!” Giọng Lục Hoài An vang lên ở cửa phòng.

Tôi lập tức thu lại cảm xúc, theo anh bước vào phòng tiếp khách.

Trước mắt là hai người trung niên tiều tụy, rõ ràng chỉ mới ngoài bốn mươi nhưng trông như đã gần sáu mươi.

Chuyện ấy xảy ra cũng chỉ mới năm năm trước.

Năm đó, lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ An Hải Dương, họ chỉ lớn hơn Lục Hoài An hiện giờ đôi chút.

“Luật sư Lục, vị này là…?” Mẹ An Hải Dương nhìn tôi chăm chú, chậm rãi hỏi.

Lục Hoài An khẽ kéo tôi đứng cạnh mình: “Thực tập sinh mới của văn phòng chúng tôi, Chu Thanh Thanh.”

“Chu Thanh Thanh…” Bà ấy lặp lại tên tôi, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Tôi tưởng bà đã quên, nhưng bất ngờ bà nắm chặt tay tôi, giọng run run:

“Em Chu, cháu biết Hải Dương nhà cô mà, nó từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa từng gây chuyện.

Cháu hãy nói với luật sư Lục, con cô tuyệt đối không thể vô cớ nhảy xuống sông.”

Bà ấy vẫn nhận ra tôi.

Chân tôi như đeo chì, không sao nhấc nổi.

Lục Hoài An cảm nhận được sự bối rối của tôi, bình thản gỡ tay bà ra, kéo tôi về phía sau mình.

“Bà Ôn, cô ấy chỉ là thực tập sinh, không phụ trách vụ án này.”

Cha An Hải Dương bước tới, đỡ vợ mình, giọng nhỏ nhẹ giải thích:

“Luật sư Lục, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.

Cô Chu này từng học chung trường cấp ba với con trai chúng tôi, chúng tôi chỉ là…”

“Chuyện ôn lại kỷ niệm có thể để sau, giờ là giờ làm việc, xin quay lại vấn đề chính.” Lục Hoài An lạnh nhạt cắt lời.

Nói xong, anh bất ngờ siết tay tôi một cái. Tôi lập tức hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu ghi chép.

Vụ An Hải Dương n/h/ả/y s/ô/n/g, tôi xem như một nửa nhân chứng.

Khi đó đủ loại lời đồn thổi, thật giả lẫn lộn, lan truyền khắp nơi.

Cha mẹ cậu vì nhiều lần gây náo loạn đã từng bị tạm giam.

Ra tù, họ liên tục khiếu kiện, liên tục tìm luật sư.

Cuộc đời của họ như bị hủy hoại hoàn toàn từ hôm ấy.

Họ vượt hàng ngàn cây số đến tìm Lục Hoài An, chắc chắn là nước đã đến chân, chẳng còn đường nào khác.

“Luật sư Lục, chúng tôi đã nghe danh anh lâu rồi, cũng rất tin tưởng vào năng lực của anh, xin anh hãy nhận vụ án này.” Giọng ông An khẩn thiết.

Tôi cứ ngỡ với buổi trò chuyện thuận lợi thế này, anh sẽ không do dự mà nhận.

Nhưng không, anh nói mình không có lịch rảnh.

Dù cha mẹ An Hải Dương cầu xin thế nào, anh vẫn không gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh người đàn ông chính trực trong lòng tôi bỗng sụp đổ đôi chút.

Tiễn hai vị phụ huynh ra về, Lục Hoài An gọi riêng tôi vào văn phòng, mở hồ sơ của tôi từ hòm thư ra xem.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi hỏi: “Em là người Giang Thành? Học trung học ở Nhất Trung Giang Thành?”

“Đúng, em học ở đó.

Khi ấy có một học sinh tốt nghiệp n/h/ả/y s/ô/n/g.” Nghĩ đến cảnh hai vị phụ huynh tiều tụy ban nãy, giọng tôi bất giác trở nên gay gắt.

“Em biết tại sao cậu ấy n/h/ả/y s/ô/n/g không?” Lục Hoài An hỏi.

Ra là anh đang khai thác thông tin từ tôi!

“Người ta đồn là cậu ấy thi đại học trượt, áp lực quá lớn nên nghĩ quẩn…” Tôi đáp.

Ngoài ra còn có tin bị b/ắ/t n/ạ/t học đường, bị thầy cô b/ạ/o h/à/n/h…

Nhưng tất cả đều được cảnh sát làm rõ, những ai cần bị bắt đã bị bắt, những ai cần xin lỗi đã xin lỗi.

Năm ấy, sự việc này là cơn cuồng phong của truyền thông tự do.

Sau khi cảnh sát công bố kết luận, hàng loạt thuyết âm mưu vẫn mọc lên như nấm.

Rồi thời gian trôi, người đời quên dần, tìm “tin nóng” khác để bàn tán.

Chỉ cha mẹ An Hải Dương là không quên.

Họ thu thập mọi thuyết âm mưu trên mạng, tin rằng cái c/h/ế/t của con mình đầy uẩn khúc.

Suốt năm năm, họ không ngừng khiếu kiện, tìm luật sư, tìm nền tảng truyền thông… bất cứ cơ hội lên tiếng nào cũng không bỏ qua.

Giống như tr/ú/n/g t/à.

Tôi nhớ thời đi học, nhiều lần thấy mẹ An Hải Dương đứng trước cổng trường giơ biểu ngữ đòi công lý, rồi bị bảo vệ trường đuổi đi.

Ngày ấy, tôi từng thầm trách An Hải Dương, cậu thương cha mẹ thế, sao có thể bỏ họ mà đi như vậy!

Có lần trời mưa, tôi đưa bà một chiếc ô. Bà ngẩng lên nhìn tôi, hỏi: “Cháu là bạn Hải Dương đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Hải Dương học thế nào? Có ngoan không?”

“Cậu ấy rất tốt, hiền lành, luôn giúp đỡ bạn bè, ai cũng quý cậu ấy.”

“Cảm ơn cháu.” Bà bỗng ôm chặt tôi, khóc nức nở.

Khi khóc đến cạn nước mắt, bà hỏi tên tôi.

Tôi nói, tôi là Chu Thanh Thanh.

“Cô sẽ nhớ cháu, Chu Thanh Thanh !” Bà nghẹn ngào nói, trả lại ô, rồi chạy về phía bên kia đường.

Từ hôm đó, bà không xuất hiện trước cổng trường nữa.