Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 110



 

Đây cũng là lần làm nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay của chương trình, mọi người không chỉ bán hết cá mà còn có cá nướng để ăn, vừa ăn vừa bán, khiến tổ đạo diễn nhìn mà thèm thuồng!

 

Duy chỉ có Tần Chỉ trước sau đều không muốn đụng vào cá nướng của Đào Thị. Ngược lại Tưởng Vũ Hạo ngồi bên cạnh cô ta, ăn đến mức chỉ muốn có thêm chai bia!

 

Tưởng Vũ Hạo: "Cậu không ăn à? Cá nướng này thơm lắm."

 

Tần Chỉ: "Ăn cái gì mà ăn? Cậu đói đến thế sao!"

 

Tưởng Vũ Hạo: "Chẳng lẽ cậu không đói? Thật sự ngon lắm đấy, tôi không lừa cậu đâu, thơm hơn tất cả các loại cá nướng tôi từng ăn! Không tin cậu ngửi thử xem!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Tần Chỉ vừa định đẩy con cá nướng được đưa tới ra thì tay liền mềm nhũn. Cô ta sao có thể không đói, nhưng không thắng nổi cục tức trong lòng.

 

Đúng lúc này, Đào Thị lượn qua lượn lại tới thông báo một tiếng: "Dọn hàng thôi!"

 

Tần Chỉ ngẩng đầu liền nhìn thấy Đào Thị mỗi tay cầm một con cá nướng, đứng trước mặt mình. Mùi vị thơm đến mức cô ta sắp không khống chế nổi bản thân. Đây là... đến đưa cá nướng cho cô ta sao?

 

Cô ta đột nhiên có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình không nên có định kiến, mang thành kiến đi nhìn Đào Thị. Thật ra, con người cô ấy cũng khá tốt, không những không gây chuyện mà còn giúp mọi người bán cá, hoàn thành nhiệm vụ.

 

Nghĩ vậy, Tần Chỉ nuốt nước miếng, giơ tay lên, vừa định đón lấy con cá nướng trong tay Đào Thị thì nghe thấy có người gọi Đào Thị một tiếng. Đào Thị xoay người một cái, người liền cầm hai xiên cá nướng đi mất. Cá nướng và tay của Tần Chỉ, cứ thế lướt qua nhau...

 

Tần Chỉ: "???"

 

Thấy cảnh này, Tưởng Vũ Hạo lập tức không nhịn được cười ha hả: "Người phụ nữ kia, cơ thể của cậu thành thật hơn cái miệng nhiều đấy!"

 

Tần Chỉ tức giận đuổi theo đ.á.n.h Tưởng Vũ Hạo. Cậu ta rốt cuộc là cùng phe với ai? Như thế này mà còn đòi thích chị họ cô ta? Nằm mơ đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ. Đào Thị vốn chưa đi xa, thấy họ cãi nhau liền quay lại can ngăn.

 

Nghe Tưởng Vũ Hạo nói Tần Chỉ muốn ăn cá của mình, Đào Thị theo bản năng hộ thực, đưa cá ra xa. Tần Chỉ sắp tức phát khóc, thế này thì quá mất mặt rồi, đúng là bạn tồi! Cô ta không cần sĩ diện sao? Cái gì cũng nói toạc ra!

 

Thấy hốc mắt Tần Chỉ đỏ lên, Đào Thị mới biết cô nàng chưa ăn được miếng cá nướng nào, khuôn mặt nhỏ cũng có chút rối rắm. Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng đầy lưu luyến, Đào Thị vẫn chia cho Tần Chỉ một con cá nướng: "Cậu đừng buồn, cho cậu ăn cá nè, siêu ngon luôn đó!"

 

Tần Chỉ vốn định từ chối, cảm thấy Đào Thị là hư tình giả ý, nếu thật sự muốn cho cô ta ăn, sao vừa nãy không đưa luôn?

 

Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt to tròn trong veo sạch sẽ của Đào Thị tràn ngập sự chân thành, người liền do dự. Hơn nữa cá nướng thật sự quá thơm, trưa nay cô ta chưa ăn cơm, giờ trời lại tối rồi, ba ngày không hoàn thành nhiệm vụ, ba ngày không dính chút thức ăn mặn nào, lời từ chối tức khắc nghẹn lại không nói nên lời...

 

Đào Thị thấy mắt Tần Chỉ sắp dính chặt vào con cá nướng, cũng không biết cô nàng đang do dự cái gì, liền chủ động nhét cá nướng vào tay Tần Chỉ: "Tớ đi trước đây! Đi giúp mọi người một tay!"

 

Đưa xong cá nướng, Đào Thị ném lại một câu rồi biến mất, cô sợ mình còn không đi thì sẽ luyến tiếc mất QwQ.

 

Tưởng Vũ Hạo cũng biết mình đùa hơi quá trớn, đứng bên cạnh xin lỗi. Tần Chỉ nhìn con cá nướng trong tay, cảm nhận được sự quan tâm của Tưởng Vũ Hạo, trong lòng dần dần dễ chịu hơn chút. Khi miếng thịt cá đầu tiên đưa vào miệng, vị ngon khiến cô ta muốn khóc, nước mắt xoát một cái liền rơi xuống.

 

Tưởng Vũ Hạo nhìn mà luống cuống, cậu đã biết mình sai rồi, cũng xin lỗi rồi, sao Tần Chỉ trông có vẻ càng buồn hơn vậy?

 

Mãi đến khi nghe thấy Tần Chỉ nức nở nói: "Lâu lắm rồi tớ không được ăn thịt, sao số tớ lại khổ thế này! Lúc tớ huấn luyện ở nhóm nhạc cũng đâu có chuyện không cho ăn thịt đâu, hu hu hu!"

 

Tưởng Vũ Hạo: "……!"

 

Có khả năng đây là vui quá mà khóc chăng? Đều là "chuyện tốt" do tổ chương trình làm ra cả!