Trợ lý cũng bày tỏ sự kính nể sâu sắc: "Anh, chẳng lẽ anh không sợ chút nào sao? Còn đi gần cô Đào như vậy..."
Hạ Triết: "Sợ cái gì?"
Trợ lý: "Cô Đào cười với anh như thế, đáng sợ lắm á!"
Hạ Triết: "Tỉnh táo chút đi, cậu nhập tâm quá rồi đấy."
Trợ lý: "......" Anh cứ như một cỗ máy quay phim không có cảm xúc vậy.
Trợ lý: "Em cứ cảm giác diễn đến đoạn sau, anh sẽ bị cô Đào 'xử đẹp', tính mạng bị đe dọa, hình ảnh tàn khốc đến mức không dám tưởng tượng..."
Hạ Triết: "Hửm? Anh sẽ không spoil phim đâu."
Trợ lý: "......" Vô tình!
Cốt truyện của cả bộ phim tiến triển đan xen. Đào Thị sau khi quay xong cảnh diễn chung thì nghỉ ngơi nửa ngày. Đạo diễn lại quay đoạn nữ chính lao tới hiện trường vụ án. Đối mặt với hình ảnh m.á.u me, do đã có cú sốc trước đó nên mọi người cũng cảm thấy không đáng sợ lắm...
Trái lại, trong mấy ngày thám t.ử biến mất, Thư Dạ lại bị tên côn đồ quấy rối, hơn nữa lần sau lại quá đáng hơn lần trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nếu là trước đây, mọi người chắc chắn sẽ đau lòng cho Thư Dạ, hy vọng có người đến cứu cô. Nhưng hiện tại thì khác, mọi người nhất trí cảm thấy tên côn đồ đang tự tìm đường c.h.ế.t, nhảy nhót trên bờ vực cái c.h.ế.t, hắn cách việc "nhận cơm hộp" (c.h.ế.t vai) không còn xa nữa!
Thư Dạ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Khi bị tên côn đồ cưỡng ép kéo vào con hẻm nhỏ, cô đã phản kháng. Cô lấy từ trong cặp sách ra một ống tiêm nhỏ, đ.â.m vào cổ tên côn đồ, hắn lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau khi phát hiện mình không cử động được, tên côn đồ ý thức được sự việc không ổn, bắt đầu hoảng loạn. Hắn phát hiện thiếu nữ đơn thuần đáng yêu ngày xưa đang đứng từ trên cao nhìn xuống cười với mình. Nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rợn người.
Đây cũng là cảnh bùng nổ đầu tiên của Đào Thị. Cô mỉm cười lấy ra một con d.a.o gấp. Nhìn thấy lưỡi d.a.o lóe lên ánh bạc, tên côn đồ muốn kêu mà không kêu được, nhìn Đào Thị như nhìn một kẻ điên. Một mùi khai thối cũng theo đó bốc lên, hắn sợ đến mức tè ra quần...
Học sinh bình thường ai lại mang theo dao? Mang theo ống tiêm? Nhìn con d.a.o hung hăng đ.â.m vào cơ thể mình, m.á.u tươi b.ắ.n đầy mặt Đào Thị, tên côn đồ chưa bị đ.â.m c.h.ế.t thì đã bị dọa c.h.ế.t khiếp trước rồi. Ai có thể ngờ, một cô gái có gương mặt thiên thần như vậy lại là hóa thân của ác quỷ. Cảm nhận m.á.u đang trôi đi khỏi cơ thể, cả người ngày càng lạnh, trước khi mất đi ý thức, tên côn đồ cũng không nghĩ thông tại sao sự việc lại biến thành thế này...
Mỗi lần cô giơ tay c.h.é.m xuống, lực đạo đều rất mạnh, tần suất cũng nhanh, m.á.u tươi b.ắ.n lên quần áo và đầy đất. Rõ ràng là một chuyện rất đáng sợ nhưng cô lại cười vô cùng vui vẻ. Mãi đến khi tên côn đồ không còn phản ứng, Đào Thị mới đứng dậy, bình tĩnh mang d.a.o và ống tiêm đi, cất lại vào cặp sách, rồi lập tức rời khỏi con hẻm nhỏ.
"Cắt!" Theo tiếng hô của đạo diễn, cảnh quay này coi như thông qua thuận lợi. Xung quanh vẫn yên lặng như tờ, không ai cử động, cũng không ai nói chuyện. Đào Thị quay lại, định đỡ diễn viên đóng vai tên côn đồ dậy. Tuy nhiên, chưa đợi cô đi đến bên cạnh, tên côn đồ đã tự mình bật dậy nhanh thoăn thoắt. Đối mặt với lời hỏi thăm quan tâm của Đào Thị xem có bị thương không, anh ta liên tục xua tay, tỏ vẻ mình không sao! Nói xong liền vừa đi vừa chạy ngày càng xa khỏi Đào Thị, bảo là phải đi dọn dẹp một chút.
Đào Thị chớp mắt, nhất thời cũng hơi ngơ ngác. Vẫn là Hạ Triết chủ động đứng dậy, đưa cô đi tẩy trang, làm sạch vết máu, những người khác mới dần hoàn hồn, Tiểu Kỳ cũng rất nhanh chạy theo sau.
Chuyện này cũng thành công giúp Đào Thị thăng cấp từ VIP lên SVIP (Super VIP). Cơm hộp mỗi ngày đều có cá có thịt, lượng đặc biệt nhiều, thỉnh thoảng lỡ ăn mất "trăm triệu" chút đạo cụ cũng không ai mắng cô! Diễn viên và nhân viên đều rất "kính trọng" cô, càng miễn bàn đến chuyện bị đạo diễn mắng... Khi quay phim, gặp cảnh NG, người khác sẽ bị mắng té tát, nhưng đến lượt Đào Thị, đạo diễn chỉ thiếu nước cung phụng cô lên, kiên định một lập trường: [Bỏ d.a.o xuống, mọi chuyện đều dễ nói!]