Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 186



 

Vân Hạc Minh: "Không phải bảo đưa thư đến sẽ nhận được một tin tức sao?"

 

Mạnh Hạ Trình: "Hay là đặt thư xuống rồi về đi?"

 

Hạ Triết: "Không vội, xem xét xung quanh trước đã."

 

Tạ Hiến: "Được."

 

Mạnh Hạ Trình: "......"

 

Trong viện có một gian chính và hai gian phụ trái phải. Các khách mời tản ra, chia thành nhóm hai người đi vào ba gian phòng. Sầm Nhã Mạn và Đào Thị phụ trách khu vực sân.

 

Đào Thị đi đến chỗ cổng lớn ban nãy, kiễng chân nhìn lên phía trên cổng. Cô hơi tò mò tại sao cửa lại tự động mở? Nhìn một vòng cũng không phát hiện gì, ngược lại thấy một cái camera. Cô vẫy vẫy tay nhỏ, camera không động đậy, chẳng lẽ không phải cảm biến tự động sao? Đào Thị ngẩn người một chút. Ngay sau đó, camera đột nhiên lệch sang trái. Đào Thị mới phát hiện bên cạnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bà lão.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Bà lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, da vàng vọt, tóc bạc trắng. Dường như biết Đào Thị đang nhìn mình, bà từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt kia khi nheo lại thì không sao, nhưng khi mở ra thì gần như toàn lòng trắng, con ngươi chỉ là một chấm đen nhỏ xíu. Nụ cười hiện lên có phần dữ tợn, giọng nói khàn khàn như tiếng cồng vỡ: "Cô bé, cháu đang nhìn gì thế?"

 

Nếu là người khác chắc đã sớm bị dọa chạy mất dép, Đào Thị lại nghiêng đầu hỏi: "Bà ơi, bà bị bệnh ạ?"

 

Bà lão: "?"

 

Đào Thị: "Mắt bà bị làm sao thế ạ?"

 

Bà lão: "......" Ta rất khỏe : )

 

Ta đang dọa cháu đấy, cháu không nhìn ra sao?

 

Thấy bà lão im lặng không nói, Đào Thị tưởng mình chạm vào nỗi đau của bà, phản ứng lại liền vội vàng xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn: "Cháu xin lỗi, cháu không cố ý!"

 

Bà lão: "???"

 

Ta thấy cháu cố ý thì có!

 

Mãi không nhận được câu trả lời, Đào Thị cũng không nản lòng: "Bà là chủ nhân của tiểu viện Cư Ân phải không ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bà lão: "Ừ."

 

Ánh mắt Đào Thị sáng lên, móc ra một phong thư: "Đây là thư một ông bán kẹo hồ lô nhờ cháu đưa cho bà."

 

Bà lão nhận lấy thư, ném lại một câu "Cẩn thận người bên cạnh", rồi không quay đầu lại đi ra khỏi tiểu viện Cư Ân. Bà cũng lười dọa một cô bé con, sợ đến lúc đó người ta không sợ mà mình lại bị chọc tức c.h.ế.t trước, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

 

Sau khi bà lão đi khỏi, Đào Thị đứng tại chỗ vài giây. Sầm Nhã Mạn đi tới: "Đào Thị, tối qua em có đi vệ sinh đêm không?"

 

Đào Thị lắc đầu. Sầm Nhã Mạn lại hỏi: "Vậy em... có bị mộng du không?"

 

Đào Thị: "Không ạ."

 

Sầm Nhã Mạn: "A... Tối qua chị hình như nghe thấy tiếng người đi lại trong phòng. Nếu không phải là em thì sự việc khó giải quyết rồi đấy, chị hơi sợ..."

 

Đào Thị: "Đừng sợ, có em ở đây, tối nay chúng ta có thể xem thử tình hình!"

 

Đúng lúc này, từ gian chính đột nhiên truyền ra tiếng hét chói tai của khách mời.

 

Đào Thị và Sầm Nhã Mạn nhìn nhau một cái, lần lượt đi về hướng phát ra tiếng hét. So với vẻ tò mò của Đào Thị, Sầm Nhã Mạn hai tay ôm lấy cánh tay, người còn chưa bước vào gian chính đã cảm nhận được một luồng khí lạnh âm u.

 

Các khách mời khác cũng lục tục chạy tới. Người phát ra tiếng hét là Vân Hạc Minh. Anh cùng Đào Ngôn Đông phụ trách kiểm tra gian chính, cũng không lục lọi đồ đạc lung tung, chỉ đơn giản nhìn ngó xung quanh. Vừa rẽ qua một cái thì đụng ngay mặt với một cái đầu người hình nhân, dọa anh theo bản năng hét lên, hồn vía bay lên mây.

 

Đào Ngôn Đông nhìn thấy cũng thót tim một cái, gan lớn đến mấy cũng không chịu nổi cú sốc kiểu này. Phải đợi Tạ Hiến đi sau tới gần, tuyên bố kết quả: "Đây là đồ giả, mô hình thôi."

 

Là người gan dạ nhất trong số các khách mời thường trú, Tạ Hiến rõ ràng không phải người thường. Để xua tan nỗi sợ cho mọi người, anh còn cầm cái đầu lên, một tay nâng trong lòng bàn tay, tay kia giật giật tóc. Làm xong loạt động tác này, Tạ Hiến quay đầu lại nhìn mọi người, liền phát hiện các khách mời đều lộ vẻ kinh hãi, trợn tròn mắt như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng gì đó.

 

Duy chỉ có Tạ Hiến là vô cùng khó hiểu: "Mọi người sao thế?"

 

Mạnh Hạ Trình hảo tâm nhắc nhở: "Cậu quay đầu lại nhìn xem..."

 

Thấy thế, Sầm Nhã Mạn theo bản năng định dựa vào Mạnh Hạ Trình, nhưng nghe thấy giọng điệu run rẩy của anh liền lập tức đổi ý, cơ trí ôm lấy Đào Thị đang ở gần nhất. Các khách mời thường trú cũng co cụm lại thành một đoàn.