Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 188



 

Đường Du: "Đào Đào, anh có mắt như mù, em cũng quá đỉnh rồi... Anh thấy cũng không cần bảo vệ em nữa đâu, sau này anh dứt khoát đi theo em vậy! Em bảo vệ anh đi!"

 

Tạ Hiến: "Không có so sánh thì không có đau thương, tại sao cảm giác bản thân yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích thế này?"

 

Vân Hạc Minh: "Tôi cũng nhìn ra rồi, Tạ Hiến, cậu đúng là hổ giấy!"

 

Đào Ngôn Đông: "Lợi hại!"

 

Mạnh Hạ Trình: "Đào Đào, em gan to thật đấy, nhưng vẫn nên tránh xa thứ này chút đi, nhìn dọa người quá!"

 

Sầm Nhã Mạn: "Hu hu hu, chị sắp bị dọa c.h.ế.t rồi, đây là cái thứ quỷ gì vậy!"

 

Hạ Triết: "Chú ý an toàn, đừng để bị thương."

 

Các khách mời nhao nhao bàn tán, tình hình cuối cùng cũng được kiểm soát. Cảnh tượng kinh hoảng thất thố trong tưởng tượng của đạo diễn không kéo dài được bao lâu. Đào Thị - người được chăm sóc đặc biệt - lại càng không hề chịu chút đả kích nào. Nhìn dáng vẻ uy vũ của cô khi giẫm lên cái đầu, biểu cảm của đạo diễn có chút khó nói nên lời, vô cùng phức tạp. Lúc chế tạo đạo cụ này, đạo diễn nhìn còn thấy sợ, huống chi là đặt vào hoàn cảnh của khách mời, cho dù là ban ngày thì hiệu quả vẫn rất khả quan.

 

Trong tai nghe truyền đến tiếng hỏi của nhân viên công tác: "Đạo diễn, có muốn dừng lại không?"

 

Đạo diễn rất không cam lòng đáp một tiếng "Ừ". Không dừng thì làm thế nào được? Căn bản không dọa được người ta!

 

Đạo diễn cũng phục rồi, ông sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của câu "không thể trông mặt mà bắt hình dong". Cô bé trông thì mềm mại dễ bắt nạt, kết quả thì sao? Gan còn to hơn bất cứ ai!

 

Đạo cụ đầu người kiên trì dưới chân Đào Thị nửa phút, cuối cùng cũng ngừng lại. Mọi người cũng từ từ thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác "sống sót sau tai nạn", truyền cho nhau sức mạnh, cuối cùng cũng vượt qua, không khuất phục trước tổ chương trình!

 

Lúc này, mọi người đẩy cửa phòng, rất dễ dàng đẩy ra. Cả đám rời khỏi căn phòng, đi ra sân, thở hồng hộc từng ngụm, có chút chật vật.

 

Đường Du: "Tổ chương trình có cần tâm cơ thế không?"

 

Vân Hạc Minh: "Tại tôi, nếu tôi không hét lên thì mọi người cũng không bị tôi thu hút lại đây, bị nhốt cùng nhau, còn phải đối mặt với thứ này..."

 

Tạ Hiến: "Hầy, sao có thể trách cậu được? Rõ ràng là tổ chương trình chơi xấu!"

 

Khúc nhạc đệm nhỏ qua đi, Mạnh Hạ Trình nhắc lại mục đích của chuyến đi này: "Rốt cuộc làm thế nào mới đưa được thư đi đây?"

 

Hạ Triết nhìn những người khác: "Lúc mọi người tìm kiếm có phát hiện gì không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mọi người lắc đầu nguầy nguậy. Mắt thấy nhiệm vụ vô vọng, Đào Thị giơ tay lên: "Thư đã đưa đến rồi."

 

Các khách mời vẻ mặt ngơ ngác: "Hả? Khi nào?"

 

Đào Thị chỉ về phía cổng: "Em gặp chủ nhân của tiểu viện Cư Ân ở chỗ đó, liền đưa thư cho bà ấy rồi."

 

Tạ Hiến: "Vậy em có nhận được gợi ý gì không?"

 

Đào Thị gật đầu, thông tin cần được chia sẻ: "Bà ấy nói, phải cẩn thận người bên cạnh."

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Lời này vừa nói ra, các khách mời đang tụ tập liền lập tức tách ra đứng.

 

Đào Ngôn Đông có chút không hiểu: "Có ý gì? Chẳng lẽ trong chúng ta có nội gián?"

 

Đường Du: "Phục thật, cái show này đã thế này rồi mà còn chơi trò này nữa?"

 

Ánh mắt Tạ Hiến càng trực tiếp nhìn về phía Vân Hạc Minh. Anh không nói ra nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ ràng.

 

Vân Hạc Minh: "???"

 

Vân Hạc Minh: "Không phải chứ, cậu nghi ngờ tôi á! Vừa nãy cậu còn bảo không trách tôi mà, lật mặt nhanh thế."

 

Đường Du: "Ha ha ha! Chân thực!"

 

Các khách mời cũng bị cặp đôi "trở mặt thành thù" này chọc cười. Không khí lại dịu xuống. Nếu thư đã đưa đến, các khách mời cũng không định ở lại cái tiểu viện âm u này lâu, cùng nhau rời đi, người trước người sau đi trên đường.

 

Mọi người cũng không vội, cứ từ từ ngẫm nghĩ, xem diễn biến sự việc thế nào, tiện thể tìm hiểu tình hình cổ trấn. Thấy có rất nhiều sạp bán đồ chơi nhỏ, họ phát hiện một hiện tượng lạ, bèn tùy tiện tìm một hàng để hỏi.

 

Tạ Hiến: "Ông chủ, sao người bán hàng trên đường toàn là đàn ông vậy?"

 

Ông chủ: "Đàn bà đều ở nhà may vá thêu thùa, thường sẽ không ra ngoài lộ diện."

 

Trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt đầy ẩn ý của ông chủ liếc qua Đào Thị và Sầm Nhã Mạn trong đội ngũ.