Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 205



 

Thấy Đào Thị dậy, Sầm Nhã Mạn lập tức hất chăn lao tới, ôm chầm lấy Đào Thị khóc lóc kể lể: "Chị không muốn quay nữa, chị muốn về nhà, oa oa!"

 

Bàn về độ tàn nhẫn của một show kinh dị, vẫn còn nhớ lúc Sầm Nhã Mạn mới đến rất năng nổ, dũng cảm chống lại dân làng, dù thỉnh thoảng có sợ hãi nhưng vẫn kiên cường theo kịp nhịp điệu của mọi người. Thế mà giờ mới qua hai ngày, cô đã bị dọa đến khóc nức nở...

 

Đào Thị bị hành động của Sầm Nhã Mạn làm cho ngơ ngác. Bàn tay nhỏ trắng nõn dụi dụi mắt, sau khi tỉnh táo lại đôi chút, cô ôm lại Sầm Nhã Mạn, vỗ về lưng cô ấy, hỏi lại đầu đuôi sự việc rồi an ủi: "Lần sau gặp chuyện như thế này, đừng sợ, phải gọi em ngay nhé. Chị không có một mình đâu, mọi người cũng ở ngay phòng bên cạnh, chúng em đều sẽ ở bên chị mà!"

 

Sầm Nhã Mạn sụt sịt mũi đáp "Ừ", ôm lấy cơ thể nhỏ bé vừa ấm áp vừa mềm mại của Đào Thị, cảm thấy được an ủi phần nào. Đào Thị nhìn giờ trên điện thoại, 5 giờ sáng. Sớm quá đi mất, đạo diễn ngày càng không giống người rồi.

 

Dỗ dành Sầm Nhã Mạn xong, Đào Thị xuống giường đi đến trước cửa sổ. Cô kiểm tra kỹ tấm rèm từ trong ra ngoài, không phát hiện gì cả liền đóng cửa sổ lại, quay về giường ngủ nướng tiếp.

 

Ba tiếng sau, các khách mời tập hợp trước bàn ăn. So với sự thoải mái của hai ngày trước, mọi người đều rất trầm mặc. Đào Thị cũng kể lại chuyện sáng nay.

 

Sầm Nhã Mạn đã hoàn hồn, có nhận thức mới về chương trình này. Mấy lần nghe thấy tiếng bước chân và cửa sổ mở khiến cô không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo giác, thật sự muốn mạng người ta. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao không có khách mời nữ nào dám tham gia chương trình có rating khủng thế này. Tổ chương trình không dọa người ta phát điên thì không chịu thôi, ai mà chịu nổi chứ...

 

Tình hình trước mắt không mấy lạc quan. Đào Ngôn Đông lại mất tích, mọi người đều chưa làm rõ được nguyên nhân anh ấy biến mất, không hiểu sao lại "nhận cơm hộp" (rời chương trình) sớm thế. Đây cũng là một lời cảnh báo, tiếp theo có thể sẽ còn người mất tích. Mọi người cần phải đoàn kết lại, thống nhất chiến tuyến!

 

Đương nhiên, cuộc sống có khó khăn đến đâu thì cơm vẫn phải ăn. Bữa sáng vẫn là cháo trắng với dưa muối, thêm một quả trứng luộc. Đào Thị nghiêm túc bóc vỏ trứng gà. Cô thích ăn lòng trắng trứng, c.ắ.n một miếng lộ ra lòng đỏ bên trong, rồi đặt một miếng dưa muối lên trên, ăn một miếng hết luôn!

 

Hơi khô nên cô húp một ngụm cháo. Quả trứng khá to, cô nhai trong miệng hồi lâu, hai má phồng lên. Người ngồi yên tĩnh, không vội vàng, đôi mắt to chớp chớp, trong lúc đó còn không quên nhét thêm dưa muối vào miệng, cái miệng nhỏ sắp không chứa nổi nữa rồi.

 

Vốn dĩ các khách mời đều ăn không vào, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy Đào Thị tự biến mình thành chuột hamster nhỏ, hai má phồng phồng, muốn cười c.h.ế.t người ta, lại đáng yêu vô cùng. Thế là người này người kia cũng bắt đầu ăn, hoàn thành chiến dịch "vét sạch đĩa".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dùng xong bữa sáng, các khách mời tinh thần phấn chấn chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, Tạ Hiến tìm gặp bà chủ hỏi một việc. Tối qua lúc tìm Đào Ngôn Đông anh đã gõ cửa phòng ông chủ nhưng không ai trả lời.

 

Tạ Hiến: "Chúng tôi có một người bạn bị mất tích trong nhà trọ."

 

Ý định ban đầu của anh là muốn nhờ bà chủ tìm giúp hoặc xem có manh mối gì không, không ngờ lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán.

 

Bà chủ: "Hả? Người chẳng phải đều ở đây sao? Ai không thấy?"

 

Tạ Hiến: "......"

 

Anh quay đầu lại, các khách mời khác biểu cảm cũng y hệt mình, đối với câu trả lời của bà chủ, ai nấy đều ngơ ngác.

 

Hạ Triết nhìn bộ đồ ăn chưa được thu dọn trên bàn, trọn vẹn bảy suất, lẽ ra phải là tám người tám suất.

 

Ý thức được điều bất thường, Tạ Hiến chưa từ bỏ ý định: "Là người đàn ông dáng rất cao, người rất vạm vỡ ấy. Hôm qua anh ấy còn ngồi ăn cơm cùng chúng tôi mà, bà không nhớ sao?"

 

Bà chủ lắc đầu, như sợ Tạ Hiến không tin, bà còn lấy sổ đăng ký lưu trú ra: "Cậu xem này, tổng cộng chỉ có bảy người, đâu ra người thứ tám?"

 

Tạ Hiến còn định nói gì đó thì bị Đường Du kéo lại. Anh cảm thấy đầu óc đau nhức, trong lòng cũng hiểu ra vấn đề, chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ