Mọi khi, lúc kết thúc buổi ghi hình, đạo diễn luôn cười hớn hở, vui vẻ tuyên bố người chơi MVP (người chơi xuất sắc nhất) của tập đó. Nhưng kỳ này lại khác hẳn, rõ ràng độ khó đã tăng lên mà các khách mời vẫn nhanh chóng vượt qua. Sự "hiếm có" này khiến đạo diễn cảm thấy "an ủi" vô cùng, rưng rưng thông báo danh hiệu MVP sẽ được công bố ở phần hậu kỳ, rồi lặng lẽ đứng dậy, thở dài một hơi, trở về nghỉ ngơi.
Đạo diễn: Không có việc gì khó mà ngủ một giấc không giải quyết được! Nếu có! Thì ngủ tiếp!
Vì trời đã quá muộn, lẽ ra các khách mời nên ngủ lại cổ trấn. Nhưng sau một loạt sự kiện kinh hoàng, khi mọi người hội hợp lại, tất cả đều thống nhất quan điểm: Phải ngồi xe quay về căn cứ của tổ chương trình ngay! Không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một phút nào nữa!
Lần lượt bước lên xe trở về, nhìn Đào Thị đang ngủ say sưa, nội tâm các khách mời ai nấy đều vô cùng phức tạp, cảm thán không thôi. Có lẽ đây chính là cường giả! Người khác mạnh mẽ là hổ giấy, còn Đào Thị mạnh mẽ là bẩm sinh đã mạnh!
Mọi người còn nhớ ngày đầu tiên ngồi xe đến cổ trấn, mỗi người đều báo cáo mức độ gan dạ của mình, đa phần là nói khoác. Ví dụ như Sầm Nhã Mạn tự nhận mình dũng cảm, nhưng thực tế biểu hiện lại vô cùng kém cỏi. Ngược lại, Đào Thị khiêm tốn vô cùng, giấu kín tài năng! Đại lão (người giỏi) kín tiếng như vậy quả thật hiếm thấy! Trận thắng này, Đào Thị có công lớn nhất!
Có lẽ vì mọi chuyện đã kết thúc, các khách mời hiếm khi được một giấc ngủ ngon. Khi Đào Thị tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rõ. Cô ngồi dậy trên giường, ngẩn người một lúc, nhìn ngó xung quanh thấy vừa lạ vừa quen, rồi mới từ từ nhớ ra đây là đại bản doanh của đoàn làm phim show kinh dị.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Chăn ấm quá mức, hôm nay lại không có việc gì làm, Đào Thị bèn nướng thêm một lát mới dậy rửa mặt đ.á.n.h răng. Sau khi sửa soạn xong xuôi, cô định ra ngoài đi dạo một chút, chuẩn bị kiếm cái gì bỏ bụng, cô thấy hơi đói rồi...
Đẩy cửa phòng ra, xung quanh trống trải, hành lang chẳng có lấy một bóng người. Đào Thị chậm rãi xuống lầu, đi một vòng lớn mới phát hiện một căn phòng mở cửa, bên trong còn có tiếng động...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Thị đi đến cửa, phát hiện đó là nhân viên của tổ chương trình, cũng là người phụ trách biên tập hậu kỳ. Anh ta dậy sớm để cắt ghép video, hình ảnh vừa vặn cắt đến một đoạn cao trào liên quan đến Đào Thị. Kết quả, nhân viên biên tập vừa ngẩng đầu lên liền thấy chính chủ đứng lù lù ở cửa, hồn vía suýt bay mất, buột miệng thốt ra một câu "Vãi chưởng", mắt trợn to như chuông đồng!
Đào Thị có chút khó hiểu nghiêng đầu. Tầm mắt cô rất nhanh rơi vào mấy hộp đồ ăn sáng trên bàn. Vừa định hỏi có thể nhận bữa sáng ở đâu thì thấy nhân viên công tác luống cuống đứng dậy, thái độ vô cùng kích động và cung kính: "Cô... cô có việc gì không ạ?"
Có lẽ nhận ra đối phương đang căng thẳng, Đào Thị dừng bước, chớp đôi mắt to tròn. Ngay khi cục diện sắp rơi vào bế tắc thì phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Chào buổi sáng."
Đào Thị quay người lại, đôi mắt sáng lấp lánh lập tức càng sáng hơn. Hạ Triết vừa chạy bộ buổi sáng về, trên tay xách theo bữa sáng nóng hổi, năm hộp cơm vô cùng bắt mắt. Cách lớp vỏ hộp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt, là bánh bao thịt!
Vừa nãy lúc mua bữa sáng về, Hạ Triết nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đáng yêu đang đi dạo ngó nghiêng khắp nơi, thấy quen mắt liền đi theo, phát hiện quả nhiên là Đào Thị.
Thế là, hai người thành công hội ngộ. Mặc kệ ánh mắt như nhìn thấy ân nhân cứu mạng của nhân viên biên tập, Hạ Triết dắt "cục cưng" đang réo ầm ĩ trong bụng về phòng cùng ăn sáng.
Cùng lúc đó, Tiểu Kỳ - người cũng đi mua bữa sáng - lại rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh. Cô phát hiện "con gái" của mình biến mất rồi!
Mấy ngày Đào Thị tham gia ghi hình, Tiểu Kỳ vẫn luôn đợi ở đây. Rõ ràng mới qua ba ngày mà như cách ba thu. Khó khăn lắm tối qua mới gặp được Đào Thị thì cô bé đã mệt đến mức ngủ thiếp đi. Tiểu Kỳ liền nghĩ hôm sau phải khao con gái một bữa ra trò, nên đã mua rất nhiều, rất nhiều bữa sáng thịnh soạn!