Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 39



 

Tay Mạnh Hạ Trình đột nhiên siết chặt lấy tay vịn ghế, nỗ lực tự nhủ bản thân thả lỏng, không nên tin là thật.

 

Nhưng mà lúc này con ma đã đi tới bên cạnh nam chính, áo đỏ như máu, làm nổi bật mái tóc đen càng thêm kinh dị. Ả từ từ khom lưng, rũ đầu xuống, dán sát vào mặt bàn...

 

Khi nam chính mở mắt ra, liền nhìn thấy con ma gần như đang dán mặt vào mặt mình...

 

Nhà làm phim còn rất ác thú vị khi cho một góc nhìn từ phía nam chính: khuôn mặt phóng đại của con ma, qua khe hở của mái tóc đen rối tung, lờ mờ có thể thấy làn da xanh trắng, khuôn mặt dính vết m.á.u còn đang trợn ngược mắt trắng dã. Nam chính tức khắc bị dọa đến thất thanh thét chói tai, suýt nữa thì biểu diễn màn "đột t.ử tại chỗ".

 

Cảnh này hiển nhiên là bất ngờ, người trong phòng chiếu phim cũng sôi nổi sợ hãi hét lên, phim không đi theo kịch bản, thế này ai mà chịu nổi!

 

"Á á á!"

 

"Vãi chưởng! Dọa ông đây giật cả mình!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

"Tôi không xem nữa! Tôi muốn về nhà!"

 

"Hu hu hu, tôi nhớ mẹ tôi..."

 

Cùng lúc đó, Mạnh Hạ Trình chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên run lên một cái, sắc mặt cũng theo đó trở nên tái nhợt. Anh theo bản năng muốn dời tầm mắt nhìn về phía khác nhưng đều vô dụng... trong đầu vẫn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh khuôn mặt con ma áo đỏ!

 

Anh khó chịu nhắm mắt, tay có chút không khống chế được mà run rẩy, là thật sự bị dọa rồi.

 

Đang lúc tâm thần không yên, Mạnh Hạ Trình đột nhiên cảm giác được một cảm giác dị thường ấm áp lại mềm mại, giống như ánh sáng, đột ngột kéo anh ra khỏi bóng đêm âm u khủng bố. Anh mở mắt nhìn sang, phát hiện là bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đào Thị.

 

Điều này làm Mạnh Hạ Trình nhớ tới một câu nói: có những người sự tồn tại của họ bản thân đã giống như ánh sáng, chói lọi và ấm áp.

 

Nỗi sợ hãi của Mạnh Hạ Trình bị xua tan trong chốc lát. Anh vừa muốn nói gì đó thì nghe được giọng nói tràn đầy quan tâm của Đào Thị.

 

Giọng điệu cô ôn ôn nhu nhu, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim người khác, nhưng lời nói ra lại dị thường thẳng thắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Mạnh Hạ Trình, anh sợ hả?"

 

Mạnh Hạ Trình: "..."

 

Anh cũng không muốn thừa nhận sự thật "tàn khốc" là mình đang sợ hãi.

 

Trái lại, Đào Thị thì thật sự không sợ, thậm chí cảm thấy con ma này thật nghịch ngợm! Đáng yêu hơn nhiều so với những con ma thật mà cô từng gặp trước kia!

 

Đang lúc xem đến cao hứng, cô đột nhiên nhận ra Mạnh Hạ Trình bên cạnh hình như đang run rẩy. Thấy anh sắc mặt tái nhợt nhắm nghiền mắt, rõ ràng là trạng thái không ổn.

 

Đầu tiên Đào Thị còn tưởng anh bị bệnh, nhưng vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị bệnh được?

 

Cho nên, Đào Thị linh cơ chợt động, nhớ tới lời Mạnh Hạ Trình nói trước đó, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.

 

Mạnh Hạ Trình lúc trước bảo Đào Thị rằng sợ hãi thì nắm lấy tay anh, kỳ thật là ám chỉ cô! Nhìn thấy anh sợ hãi, chủ động nắm c.h.ặ.t t.a.y anh mới đúng!

 

Ưm, con người thật sự quá phức tạp, nói chuyện còn phải vòng vo tam quốc, chuyện này có gì đáng xấu hổ đâu! Nói ra cô cũng sẽ không cười chê anh mà!

 

Thế là, Đào Thị quyết đoán dịch người về phía Mạnh Hạ Trình, ngồi gần anh hơn một chút, muốn cho anh cảm giác an toàn.

 

Cô rũ hàng mi cong cong, tầm mắt nhìn về phía chỗ bắp rang không còn nhiều lắm trong lòng mình, yên lặng rối rắm vài giây, hơi có chút không nỡ bốc một nắm, nhét vào tay Mạnh Hạ Trình, an ủi anh: "Anh đừng sợ, ma là giả thôi, nào, cho anh ăn bắp rang ngọt ngào này!"

 

Là một diễn viên, Mạnh Hạ Trình đương nhiên biết phim là giả, nhưng điều đó cũng không xung đột với việc anh nảy sinh nỗi sợ hãi. Có điều, hiện tại anh không sợ nữa, bởi vì đã có cô gái tỏa sáng lấp lánh này ở bên.

 

Lúc này Đào Thị còn đang cảm thấy đau lòng vì chỗ bắp rang mình cống hiến ra, nhưng bắp rang hết có thể mua lại, nếu Mạnh Hạ Trình "không còn" thì không mua lại được đâu...

 

Mạnh Hạ Trình thấy bộ dáng lo lắng cho mình của Đào Thị, rất muốn nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô. Bàn tay nhỏ mềm mại của cô còn đặt trên mu bàn tay anh, truyền cho anh hơi ấm dễ chịu.