Phải biết, cách đây không lâu Đào Thị mới công khai đòi Hạ Triết ôm cô trong chương trình, mấu chốt là lúc đó hai người còn không cùng một nhóm. Kết quả đương nhiên là bị từ chối, vì thế Đào Thị còn bị cư dân mạng mắng không ít. Anh tưởng cô sẽ biết tém tém lại, còn tình huống hiện tại, chẳng lẽ vẫn chưa bị mắng cho tỉnh ra sao?
Suy tư trong chốc lát, Hạ Triết lại thấy Đào Thị giơ tay lên, chỉ chỉ vị trí bên cạnh anh, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Anh có khát không? Nếu anh không khát, có thể cho tôi uống một chút được không..."
Hạ Triết: "... Hả?"
Hạ Triết: "Cô muốn uống cái này?"
Đào Thị ngoan ngoãn gật đầu, bằng không thì sao...
Không nghe thấy yêu cầu gì quá đáng, Hạ Triết thở phào nhẹ nhõm. Hai người hiện giờ là bạn cặp, nếu Đào Thị chủ động đề nghị tương tác thì anh thật sự không tiện từ chối.
Phá án xong, Hạ Triết giơ tay cầm lấy chai đồ uống kia, không chút do dự đưa cho Đào Thị. Vừa đưa ra chưa đến một giây, lại đột nhiên nghĩ đến anh chưa vặn nắp cho cô. Phải biết, Đào Thị trong chương trình này trước nay là tay yếu chân mềm, vặn nắp chai không nổi.
Vì Hạ Triết không muốn nói chuyện nhiều, không đợi Đào Thị chủ động đề cập, anh đang định lấy lại để giúp cô vặn, vừa quay đầu liền phát hiện Đào Thị đã vặn nắp chai đồ uống sữa ra, hơn nữa còn uống một ngụm rồi.
Vì khóe miệng dính chút sữa trắng, Đào Thị vươn đầu lưỡi phấn nộn l.i.ế.m một cái, hành động nhỏ khá quyến rũ. Lúc này cô mới phát hiện Hạ Triết lại chìa tay ra.
Đào Thị tưởng Hạ Triết cũng muốn uống. Tuy rằng mình còn chưa uống đủ, nhưng dù sao cũng là đồ uống đặt bên phía anh, cho nên Đào Thị không rối rắm quá lâu, liền đưa cái chai trả lại: "Cho anh uống nè..."
Hạ Triết nhìn ra sự không nỡ của cô: "..."
Hạ Triết vốn dĩ đâu có muốn uống...
Cho dù có khát thật, anh cũng sẽ không đi giành đồ uống của người khác.
Hạ Triết: "Tôi không khát, cô uống đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Thị thấy thế liền thu tay về. Sau khi xác định Hạ Triết sẽ không uống, cô cũng không chừa đường lui nữa, bắt đầu uống ừng ực. Chỉ trong chớp mắt, một chai đồ uống vị sữa đã vào bụng hết.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vì tốc độ uống quá nhanh, Đào Thị không kiểm soát được mà ợ ra một tiếng nấc cụt vị sữa.
"Ợ ~"
Hạ Triết bị cái âm thanh khó hiểu này làm cho thấy dễ thương, không nhịn được nhìn Đào Thị một cái, liền phát hiện cái chai đã trống không.
"..."
Uống nhanh như vậy làm gì? Anh có tranh với cô đâu.
Cùng lúc đó, Đào Thị cũng phát hiện mình ợ, nghĩ đến đây là đang quay show, khuôn mặt nhỏ tức khắc đỏ bừng lên. Cô có chút ngượng ngùng nhìn quanh, phát hiện không có camera quay cận mặt, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm...
Nghệ sĩ ở thế giới này cần thời khắc chú ý hình tượng bản thân, chỉ có thể làm những việc nên làm, việc không nên làm đều không thể làm. Đào Thị trong sách chính là vì quá không chú trọng điểm này mới bị bôi đen.
Tuy Đào Thị cũng chẳng để ý ánh nhìn của người khác, nhưng nếu cô còn đang làm công việc này thì phải có trách nhiệm. Giống như việc ợ vừa rồi cực kỳ bất nhã, cô quyết định sau này sẽ khắc chế một chút (:з” ∠)
Tầm mắt Hạ Triết lướt qua cái vỏ chai trống rỗng, trùng hợp nhìn thấy Đào Thị vô thức l.i.ế.m môi, l.i.ế.m sạch vết sữa còn vương lại. Đôi môi đỏ mọng phiếm ánh nước, cực kỳ dụ hoặc, xem đến mức cổ họng anh khô khốc.
Hạ Triết đột nhiên ý thức được mình thế mà lại "nhìn đến khát nước", anh vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, dừng lại trên mắt Đào Thị. Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mặt cô.
Sau đó, Hạ Triết liền phát hiện Đào Thị hình như đang lén lút tìm thứ gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, dường như là xấu hổ? Sau đó lại như vì không tìm thấy mà thở phào nhẹ nhõm?
Có khoảnh khắc như vậy, Hạ Triết cảm thấy mình có thể là xuất hiện ảo giác, bằng không vì sao lại thấy cô rất đáng yêu? Rõ ràng trong ký ức, Đào Thị điêu ngoa lại tùy hứng, chẳng giảng đạo lý chút nào.
Ngay sau đó, Hạ Triết lại nghĩ đến cái ợ mang theo mùi sữa ngọt ngào vừa nãy, nảy sinh một phỏng đoán quá trớn: Đào Thị không phải là đang tìm camera đấy chứ? Cô ấy chẳng lẽ không biết camera trong xe nằm ở phía trước chứ không phải hai bên sườn sao?