Trong lúc Hạ Triết thất thần, vòng quay ngựa gỗ cũng từ từ dừng lại. Các bạn nhỏ khác đã lục tục xuống ngựa, chỉ có bạn nhỏ Đào Thị vẫn bất động ôm cổ ngựa không buông. Nghĩ đến lịch sử "một giây ngủ ngay" của cô, nếu cô thực sự ngủ rồi... thì cũng chẳng có gì bất ngờ.
Quả nhiên, không phụ sự mong đợi của khán giả, Hạ Triết đi đến bên cạnh Đào Thị, liền thấy cô đang nhắm mắt, ngay cả khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng ngủ đến mức hồng hào. Hắn thử gọi tên cô hai tiếng nhưng không nhận được hồi đáp. Mắt thấy nhân viên công tác sắp đến đuổi người vì còn những người khác muốn chơi, Hạ Triết không hề do dự, kéo tay Đào Thị, dứt khoát bế cô từ trên ngựa gỗ xuống.
Để Đào Thị ngủ thoải mái hơn một chút, hắn còn dùng cách bế trẻ con để ôm Đào Thị vào lòng. Hai cánh tay nhỏ trắng nõn của Đào Thị cũng chuyển từ ôm cổ ngựa gỗ sang ôm cổ Hạ Triết. Người vẫn chưa tỉnh, hơi thở đều đều phả vào bên tai Hạ Triết, nóng hổi lạ thường.
Lúc này, cách hai người không xa, tức khắc vang lên từng đợt tiếng hét chói tai. Dù phần lớn fan đã về, nhưng vẫn còn một số ít nán lại đến giờ. Thấy cảnh này, làm sao mà nhịn nổi, ngay cả dòng bình luận trực tuyến cũng không còn bình tĩnh nữa.
【Vãi chưởng! Tôi vừa mới bảo hai người ít tương tác, liền nhét ngay cho tôi một họng "cơm chó", vả mặt cũng kịp thời quá đi : )】
【Tuy tư thế bế này giống như bố bế con gái, nhưng nhìn vẫn tình cảm quá đi! Ghen tị ghen tị!】
【Hạ Triết thực sự quá ấm áp, tôi còn tưởng anh ấy sẽ cưỡng chế gọi Đào Thị dậy, không ngờ lại trực tiếp bế người lên. Hai tiếng gọi tên kia cũng dịu dàng quá, ngọt đến mức chúng tôi sắp chịu không nổi rồi!】
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
【Nhãi con nhà tôi ngủ ngon quá, rõ ràng lúc hai người đi sóng đôi thì không nhìn ra gì, giờ lại cảm giác nhãi con nhỏ bé quá, Hạ Triết nhẹ nhàng là có thể ôm trọn vào lòng!】
Khoảng mười lăm phút sau, Hạ Triết đặt Đào Thị xuống ghế sau xe, hai người cuối cùng cũng bắt đầu trở về. Đào Thị vẫn đang ngủ, ngủ mơ mơ màng màng, gần đến homestay mới tỉnh lại, người cũng càng thêm ngẩn ngơ. Cô dụi mắt: "Ưm, livestream kết thúc rồi ạ?"
Hạ Triết đáp một tiếng "Ừ". Hắn nghe ra giọng Đào Thị hơi khàn, liền đưa cho cô một chai nước để nhuận họng, về còn phải uống thêm chút thuốc, nếu không ngày mai sẽ càng nghiêm trọng hơn. Dù sao cũng hét "A" suốt cả ngày, cổ họng mà thoải mái được mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi uống nước, Đào Thị thoáng hồi phục chút tinh thần, mạch suy nghĩ bị đứt đoạn trong đầu cũng được kết nối lại. Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mình về đây bằng cách nào? Ký ức cuối cùng dường như dừng lại ở lúc chơi vòng quay ngựa gỗ...
Đào Thị nghĩ mãi không ra, quyết định vẫn nên hỏi một câu thì tốt hơn: "Là anh đưa em về sao?"
Hạ Triết sửa lại cách dùng từ của cô, không phải đưa, mà là bế. Hắn không thể kéo lê cô về, hoặc xách cô về được.
"Em ngủ rồi, là tôi bế em về."
Đào Thị có chút hiểu ra nói cảm ơn, lại tưởng tượng lại quá trình, khuôn mặt nhỏ không cấm đỏ bừng lên. Cô lớn thế này rồi, ngoại trừ người thân ra thì chưa từng được người khác bế, tâm trạng khó tránh khỏi có chút khác lạ. Tuy cô vẫn là ấu tể (trong mắt tộc Thao Thiết), nhưng cô cảm thấy khi hóa hình người thì đã gần như trưởng thành, khó tránh khỏi sẽ có chút ngại ngùng (:з” ∠)
Thực nghiệm chứng minh, ngủ cũng là một cách tiêu hóa. Đào Thị vừa ngủ vừa tiêu hóa, sau khi hoàn toàn tỉnh lại thì lại thấy hơi đói bụng...
Hai người chơi cả ngày trở về homestay, đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, nồng đậm đến mức người vốn không nhạy cảm với đồ ăn như Hạ Triết cũng ngửi thấy rõ mồn một. Vào phòng khách liền thấy Mạnh Hạ Trình ngồi ở giữa, trên bàn trà trước mặt anh bày đầy đủ loại đồ ăn vặt hoa hòe loè loẹt: gà rán, cá nướng, lẩu Oden, bánh gạo xào, bánh su kem dừa... hàng loạt món nhìn mà hoa cả mắt.
Cả người (bé Thao Thiết) Đào Thị ngẩn ra một chút, cảm giác rung động rõ ràng lạ thường, nước miếng sắp kích động chảy ra từ khóe miệng rồi QvQ.
Mạnh Hạ Trình thấy Đào Thị về, vô cùng hào phóng và chủ động mời cô cùng ăn, kéo theo cả Hạ Triết cũng ngồi xuống, thái độ tốt đến mức có chút khác thường.