Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 74



 

Điều này khiến Úc Tư Lộ có chút hối hận. Nếu biết Hạ Triết thích kiểu con gái chủ động thế này, cô ta đã chẳng dây dưa đến tận phút cuối, để rồi tuột mất cơ hội một cách uổng phí.

 

Nhận thức được điều này, tâm trạng Úc Tư Lộ cực kỳ tệ hại, trong lòng chua loét. Cô ta cũng quên béng mất chuyện của Hàn Vi Vi, chỉ một lòng cảm thấy bị Đào Thị chiếm mất tiên cơ. Nhìn Đào Thị cái miệng vẫn ăn không ngừng, vẻ mặt đặc biệt vui vẻ, trái ngược với bản thân mệt muốn c.h.ế.t đi sống lại, cô ta không nhịn được mỉa mai: "Sao dạo này tự nhiên cô ăn nhiều thế?"

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Đào Thị nuốt miếng gà rán trong miệng xuống, thành thật trả lời: "Vì tôi đói mà..."

 

Úc Tư Lộ: "???"

 

Ăn nhiều như vậy mà vẫn đói? E rằng đói là giả, muốn xây dựng hình tượng mới là thật đi?

 

Cái công ty quản lý tồi tàn của Đào Thị phân cho cô người đại diện chẳng thèm quan tâm, cũng không có ê-kíp xây dựng hình ảnh. Cái nết "làm màu" trước kia đúng là bản sắc thật sự của cô, cũng không biết cô lấy tin từ đâu mà biết mình bị ném đá.

 

Nhìn bộ dạng hiện tại này, đoán chừng là cô tự đổi hình tượng cho mình rồi? Đổi kiểu này cũng ngu ngốc quá, cho dù thời gian ngắn có thể hút fan, nhưng về lâu dài kiểu gì cũng lộ tẩy, đến lúc đó chỉ có thể nằm im chịu trận. Thử đếm xem trong giới giải trí có bao nhiêu nữ nghệ sĩ xây dựng hình tượng tham ăn mà bị lật xe rồi? Đúng là trước sau như một, vẫn không có não!

 

Úc Tư Lộ ra vẻ chân thành nói: "Vậy cơ địa của cô tốt thật đấy, ăn nhiều như vậy mà chẳng thấy béo lên."

 

Đào Thị chớp chớp đôi mắt tròn xoe. Trước giờ cô không có khái niệm gì về béo cả. Ở trong tộc cô là nhỏ nhất, vóc dáng và hình thể đều bé xíu, cho dù có liều mạng ăn thì cũng không ăn nhiều bằng các con non khác, lớn lên còn khó khăn chứ đừng nói là béo lên QvQ.

 

Từ sau khi xuyên vào sách, Đào Thị ăn còn ít hơn trước kia nữa.

 

Cho nên, cô cũng không cảm thấy mình ăn rất nhiều...

 

Đang lúc Đào Thị suy nghĩ về vấn đề này, miệng cô đột nhiên bị Hạ Triết nhét vào một miếng tôm, dòng suy nghĩ cũng bị cắt ngang. Thịt tôm thật sự rất tươi rất mềm!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, Hạ Triết đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên phải Đào Thị, hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống, vẻ mặt chăm chú bóc tôm hùm đất, bên tay đã chất một đống vỏ tôm.

 

Hạ Triết ăn ít, lẽ ra đã về nghỉ ngơi từ sớm, nhưng ngại việc Mạnh Hạ Trình cùng đống đồ ăn kia vẫn ở đây, muốn xem hắn rốt cuộc định giở trò gì nên mới nán lại đến giờ. Lại vì quá rảnh rỗi, phát hiện Đào Thị không biết bóc tôm, động một chút là làm đứt đuôi tôm thành hai ba khúc, nên hắn bắt đầu bóc tôm giúp cô.

 

Hắn nghe không lọt tai mấy lời của Úc Tư Lộ, dứt khoát đút tôm cho Đào Thị ăn, để cô khỏi phải để ý đến cô ta.

 

Mạnh Hạ Trình thấy thế tự nhiên cũng không cam lòng lạc hậu, trực tiếp bưng ly Coca để Đào Thị cúi xuống ống hút uống một ngụm, ân cần nói: "Tôi thấy hắn chấm nhiều nước sốt, coi chừng bị mặn."

 

Hạ Triết: "...?"

 

Rõ ràng hắn đâu có chấm nước sốt.

 

Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Triết thấy kẻ mặt dày vô sỉ như Mạnh Hạ Trình, chuyên môn mở mắt nói dối.

 

Đào Thị bị kẹp giữa hai người, chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải, vô cùng nỗ lực ăn. Rõ ràng ban đầu là mọi người cùng ăn, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình cô chiến đấu, nếu không phải tốc độ ăn rất nhanh, cô cũng ăn không kịp...

 

Úc Tư Lộ thấy mình bị ngó lơ, nhìn ba người tương tác mà trong lòng cười lạnh, cũng không ngồi nổi nữa, trực tiếp đứng dậy bỏ đi. Cô ta sợ nếu còn ở lại thêm một giây nào nữa sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.

 

Sau khi kẻ đáng ghét rời đi, ba người lại ăn thêm nửa tiếng nữa mới dần kết thúc. Tuy rằng chủ yếu là Đào Thị ăn, người khác ăn no hay chưa cô cũng không biết, nhưng cô thì ăn đã đời rồi (:з” ∠)

 

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Mạnh Hạ Trình nhìn Đào Thị vẫn đang chiến đấu với đống thịt, cười cười nói: "Ngày mai tôi phải đi rồi."

 

Chủ đề được khơi mào quá đột ngột, Đào Thị nhất thời nghe còn hơi ngơ ngác, phản ứng mất vài giây mới dần hiểu được ý của Mạnh Hạ Trình. Anh ấy phải rời khỏi đây sao?