Ngày đi thử vai, chị Lam đích thân đưa Đào Thị đến tận nơi và dặn sẽ quay lại đón sau khi kết thúc. Sợ Đào Thị căng thẳng, chị Lam còn cố ý nhét cho cô một cây kẹo mút vị dâu tây, ân cần nói: "Thả lỏng nhé, dù thành công hay không thì cứ coi như đây là dịp để tích lũy kinh nghiệm cho bản thân."
Có lẽ do ở bên cạnh Đào Thị lâu ngày, chị Lam ít nhiều cũng nảy sinh tâm lý muốn che chở cho cô bé này. Yêu cầu của chị đối với Đào Thị không hề khắt khe, không giống như một số người đại diện thích gây áp lực, bắt nghệ sĩ phải làm mọi việc đến mức hoàn hảo.
Đào Thị vui vẻ bóc vỏ kẹo, bỏ kẹo mút vào miệng, đôi mắt cong cong cười tít, gật đầu với chị Lam ra hiệu bản thân sẽ cố gắng hết sức!
Đến phòng chờ thử vai, Đào Thị thấy có khá nhiều người đang xếp hàng. Mỗi khi có người mới bước vào, tất cả đều sẽ ngước lên đ.á.n.h giá một lượt.
Đào Thị tìm một chỗ ngồi ở góc khuất, lấy điện thoại ra lặng lẽ đọc kịch bản. Mới xem được vài phút, bên cạnh cô bỗng có một cô gái mặc váy trắng ngồi xuống: "Chào cậu, mình tên là Tô Tinh Nghi."
Đối mặt với lời chào hỏi bất ngờ, Đào Thị vừa định đáp lời thì đã bị đối phương cướp lời: "Mình biết tên cậu, cậu là Đào Thị đúng không?"
Đào Thị không ngờ đối phương lại thực sự biết tên mình, cô chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, ném cho Tô Tinh Nghi một ánh mắt kiểu "Cậu thông minh thật đấy".
Tô Tinh Nghi nở nụ cười, nghĩ thầm mấy hôm trước Đào Thị vừa lên hot search, làm sao cô ta lại không biết được chứ? Ánh mắt cô ta chuyển sang kịch bản trên tay Đào Thị: "Cậu cũng đến thử vai nữ số 3 hả? Mình thấy nhân vật này rất hợp với cậu, cậu đáng yêu như vậy mà, chỉ tiếc là..."
Nói đến đây, Tô Tinh Nghi cố ý ngập ngừng vài giây, muốn tạo sự tò mò. Người bình thường nghe thấy kiểu nói lấp lửng thế này, đa phần sẽ hỏi tiếp: Tại sao lại tiếc?
Thế nhưng, cô ta đợi mãi mà chẳng thấy Đào Thị tiếp lời. Quay đầu lại nhìn, phát hiện Đào Thị đã cúi xuống tiếp tục đọc kịch bản của mình. Thật quá đáng, chẳng lẽ cô không tò mò chút nào sao?
Mặc dù Tô Tinh Nghi không hiểu nổi, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, kéo tay Đào Thị lại, ghé vào tai cô thì thầm: "Cậu có thấy người mặc đồ cổ trang ở phía trước kia không?"
Khoảng cách của Tô Tinh Nghi quá gần, Đào Thị buộc phải dời sự chú ý. Cô nhìn theo hướng cô ta chỉ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ mờ mịt: "Hả? Có thấy ai đâu..."
Tô Tinh Nghi: "???"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Tinh Nghi: "Chính là cái người ngồi ngay giữa hàng đầu tiên ấy!"
Lúc này Đào Thị mới gật đầu ra hiệu đã thấy. Cũng không thể trách cô được, mọi người đều ngồi túm tụm lại với nhau, quả thật nhìn thoáng qua rất khó phân biệt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thấy Đào Thị đã xác định được mục tiêu, Tô Tinh Nghi mới thở phào, dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối nói: "Cô ta là người đã được cơ cấu sẵn cho vai nữ số 3 lần này rồi."
Đào Thị nghe vậy, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngẩn ra một chút, như thể chưa kịp phản ứng. Cô chỉ đang nghĩ, hình như chị Lam đâu có nói với cô là vai diễn này đã có người được định sẵn đâu nhỉ...
Tô Tinh Nghi tưởng lửa chưa đủ lớn, liền thêm dầu vào: "Cậu không thấy rất bất công sao? Rõ ràng vai diễn đó nên thuộc về cậu..." Ý là, mau đứng ra đòi lại công đạo đi?!
Điều khiến cô ta không ngờ tới là, Đào Thị thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng bình thường mà."
Tô Tinh Nghi: "?"
Sao nói chuyện với cô nàng này mệt thế nhỉ?
Cái gì gọi là bình thường? Đây là lời mà người bình thường sẽ nói sao?
Tô Tinh Nghi bỗng nhiên cảm thấy chán nản, không muốn để ý đến Đào Thị nữa, cô ta sắp tức điên lên rồi. Cô ta nói với Đào Thị một tiếng rồi đứng dậy đi sang chỗ khác ngồi.
Sau khi đổi chỗ ngồi, Tô Tinh Nghi cảm thấy đầu óc Đào Thị chắc chắn có vấn đề. Mấy tài khoản marketing trên mạng toàn lừa đảo, nói dối không chớp mắt. Đâu rồi cái danh xưng "cô nàng rắc rối"? Cô ta chưa từng thấy kẻ gây rắc rối nào mà lại an phận thủ thường như thế này!
Sự rời đi của Tô Tinh Nghi cũng làm Đào Thị nhớ tới lời chị Lam từng dặn, bảo cô đừng để ý đến những kẻ tự nhiên tỏ ra thân thiết, đa phần bọn họ đều không có ý tốt.