Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 108



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Dư Quý đã lên đường đến đây đón Thanh Duyệt.

Lý Thanh Vận cố ý nấu thêm phần cơm cho một người nữa.

Dư Quý nói rằng mình ăn rồi mới đến, Lý Thanh Vận sao có thể không biết, anh ấy chỉ đang ngại không dám ăn, người đã xuất phát từ lúc trời chưa sáng, lấy đâu ra bữa sáng mà ăn.

Bữa sáng hôm nay là ba chị em cùng nhau nấu, gồm có cháo hạt ngô kết hợp với dưa muối, còn có bánh rán nhân hẹ, làm khẩu phần rất nhiều, đủ cho mọi người.

Ban đầu Lý Thanh Vận còn muốn chiên mỗi người một quả trứng gà, nhưng Thanh Duyệt sống chết không chịu, cô ấy nói nhiều người ăn như vậy, sẽ lãng phí rất nhiều trứng gà, bọn họ giữ lại cho mình ăn là được rồi, cuối cùng Lý Thanh Vận không biết nên khóc hay nên người luộc cho Đại Bảo Nhị Bảo mỗi đứa một quả trứng luộc.

Hiện tại sáng sớm mỗi ngày Nhị Bảo đều tỉnh dậy lúc năm sáu giờ uống sữa một bữa, ngủ đến chín giờ tỉnh dậy còn phải ăn một bữa cháo nguyễn, cơm chín xay nhuyễn, dùng nước ấm tráng qua là có thể ăn trực tiếp, khá là thuận tiện.

Khi có thời gian, sẽ thuộc lòng đỏ trứng gà rồi nghiền nhuyễn rồi cho vào cho cậu bé ăn, hoặc là nấu chút rau dưa băm rồi cho vào bột cháo, làm món cháo bột rau dưa lòng đỏ trứng, có vị khác lạ, cậu bé rất thích ăn.

Lý Thanh Vận dự định lại nửa tháng nữa sẽ cho cậu bé ăn thử thịt xay, đi đến nơi này hơn hai tháng, Nhị Bảo đã thay đổi rất nhiều, từ đứa gầy gò yếu đuối đã trở nên bụ bẫm.

Hiện tại cũng đã là em bé hơn bảy tháng tuổi, có thể chậm rãi bò tới bò đi ở trên giường đất, khám phá thế giới, có đôi khi sẽ gọi mẹ, có lẽ là từ này dễ phát âm nhất, mang đến cho cô rất nhiều trải nghiệm mới lạ.

Sau khi gia đình dùng bữa xong, Lý Thanh Vận lại đặt biệt dẫn Thanh Nhạc đi về bên phía nhà vũ, ấn dấu vân tay lên hai tờ giấy cắt đứt quan hệ.

Dư Quý đã chuẩn bị đưa Thanh Duyệt về nhà.

Lý Thanh Vận theo thường lệ lấy cho cô ấy một rổ chứa đầy đồ để cô ấy mang về ăn.

Trong đó có thịt heo đã ướp nặng hơn ba cân, năm cân gạo, năm cân bột mì trắng, còn có mấy quả lê.

Cô dùng cái nắp rổ để giấy chúng nó đo, lại lấy ra một chiếc áo khoác bông †o màu đen mà trước kia nguyên thân đã may khi mang thai hai đứa bé, bảo cô ấy mang về mặc. Thanh Duyệt bây giờ mới được sáu tháng, còn ba tháng nữa mới sinh, đến lúc đó cũng là thời điểm lạnh nhất, áo bông trước kia của cô ấy chắc chắn không thể mặc được, nhà họ Dư cũng không nhất định sẽ làm cho cô ấy.

Chiếc áo khoác bông này mặc dù nguyên thân đã mặc mấy năm, nhưng cũng may là cô ấy làm trong lúc đang mang thai, rất ấm áp, thời gian mặt cũng ngắn, còn khá tốt, không có một miếng vá nào.

Lý Thanh Vận nhất định sẽ không mặc nữa, vừa vặn đưa cho cô ấy.

"Chị cả, chị lấy nhiều như vậy làm gì, đều là lương thực tinh quý giá, làm sao em có thể không biết xấu hổ lấy chứ, chị mau mau thu lại đi, giữ lại cho bọn nhỏ ăn."

Thanh Duyệt rất hổ thẹn, mỗi lần cô ấy tới đều chỉ đưa cho một ít đồ vật không đáng giá tiền, gà rừng lần này cũng là bắt được trong núi không tốn tiền, nhưng mỗi một lần chị cả đều đưa thịt và bột mì cho cô ấy, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ.

Dư Quý cũng ê ê a a từ chối.

"Trong nhà chị cả có, không thiếu chút này, em trở về phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, còn có đứa cháu nhỏ trong bụng nữa. Núi cao đường xa, tới đây một chuyến không dễ dàng, lần tới gặp mặt có thể là lúc em ở cữ sau khi sinh con, đến lúc đó chị cả chị hai đều đến thăm xem, chống lưng cho em, bọn chị đều là người nhà mẹ đẻ của em. Đừng sợ, dựa theo kinh nghiệm sinh hai đứa con trai của chị cả, cái thai này của em chắc chắn là con trai, dưỡng thai cho tốt, đừng nghe mấy lời không đâu của mẹ chồng em, phải chăm sóc chính mình mới là đúng đắn, ăn nhiều đồ tốt một chút, dưỡng thân thể cho khỏe, con sinh ra mới có thể chắc."

Lý Thanh Vận nói rồi nhét cái rổ trong tay mình vào tay Dư Quy. Sau đó ôm chiếc áo khoác bông lớn nhét vào tay cho Thanh Duyệt ôm.

"Đây là chiếc áo khoác bông lớn do chị may khi mang thai hai đứa nhỏ, giờ không cần nữa, em lấy vê mặc đi, trời sắp trở lạnh rồi, em xem mấy bộ quần áo trên người mình sắp sửa không che được cái bụng rồi." Lý Thanh Vận không phải đang chế nhạo em gái, mà là nói cho Dư Quý nghe.

"Dư Quý, em cũng đừng nghe mấy lời của mẹ mình, cái gì mà con trai con gái, đều là con đẻ của mình, đều tốt như nhau, nếu nhà các em dám để em ấy chịu dù một chút bất công vì vấn đề sinh con đẻ cái, em cũng biết tính tình của chị rồi đó. Sau thu hoạch vụ thu cũng không còn bận việc gì, bụng của Thanh Duyệt lớn như vậy, tiếp theo để cho em ấy ở nhà làm chút việc thoải mái là được, đừng đi ra ngoài kiếm công điểm, là mấy cái công điểm kia quan trọng, hay là con cái quan trọng, em đừng có không biết đúng sai." Lý Thanh Vận như có điều chỉ bảo nói.

Thanh Duyệt nghe những lời quan tâm của chị gái, nghĩ đến những tủi nhục mà cô ấy đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, nắm chặt chiếc áo khoác bông trong tay, lặng lẽ chảy xuống hai dòng nước mắt. Dư Quý nghe cô nói xong cũng hơi đỏ mặt cúi đầu xuống, nhà mẹ mình gần đây quả thật thường xuyên nói những lời ám chỉ, Thanh Duyệt cũng đã nói cho bản thân không chỉ một lần, anh ấy nghĩ nhiêu một chuyện không bằng ít một chuyện, mẹ của anh ấy cũng không có làm cái gì, chỉ là miệng không buông tha mà thôi, cũng không nói gì quá đáng.

Chị vợ cũng đã nói như vậy, khi trở về anh ấy cũng không dám làm người điều giải hàm hàm hồ hồ.

"Em... Em... Biết rồi, thưa chị." Dư Quý lắp bắp trả lời.

"Được rồi, các em về trước đi, Thanh Duyệt, về chuyện của chị hai em, có tin tức gì chị sẽ tiện thể nhắn cho em luôn, còn Dư Quy, em đừng quên, sau khi Thanh Duyệt sinh gửi cho bọn chị trứng gà đỏ để báo tin vui, bên phía thôn Lý Gia cũng đừng qua đó nữa, cắt đứt được thì hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ đi." 

"Vâng ạ, chị cả, chị hai, anh rể, Đại Bảo, bọn em đi trước đây."

Tiên hai người đi rồi, Đại Bảo hỏi Lý Thanh Vận một vấn đề.

"Mẹ ơi, vì sao dì của con đưa cho nhà chúng ta một con gà, mẹ lại đưa thịt và bột mì ạ, không phải có hại cho nhà chúng ta sao?"

Lý Thanh Vận có thể nói, vật tư trong không gian của mẹ còn không đủ sao? Một chút đồ thế này, nó còn chẳng bằng chín trâu mất một sợi lông đâu.

Đương nhiên không thể.

Cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đại Bảo, có đôi khi chúng ta không thể dùng giá trị của vật phẩm để đo lường tất cả mọi thứ. Mẹ muốn hỏi con một câu, nếu trong túi của một người chỉ có một đồng tiền, người đó sẵn sàng chi hết một đồng tiền đó cho con, còn một người khác, trong túi của người đó có một trăm đồng, nhưng người đó chỉ tình nguyện chi cho con một đồng tiền. Cả hai đều là một đồng tiền, con cảm thấy trong hai người đó, ai đối xử với con tốt hơn?"

"Chắc chắn là người đầu tiên rồi, rõ ràng anh ta chỉ có một đồng tiền, còn sẵn sàng chỉ hết cho con, chắc chắn tốt hơn so với người thứ hai rồi." Đại Bảo trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Con nói rất đúng, vậy thì chiếu theo chuyện này cũng giống như vậy, con thấy đấy, dì của con chỉ mang đến một con gà, nhưng mang đi thì nhiều hơn. Nhưng con có nhận ra không, một con gà này có thể là tất cả những gì dì của con sở hữu, dì ấy không nỡ tự mình ăn nó cho nên đã để dành và đưa cho chúng ta, còn món đồ mẹ cho dì ấy mặc dù có giá trị cao hơn, nhưng đối với nhà chúng ta mà nói có cũng không tính là cái gì, con có thể ăn nó mỗi ngày.

Có đôi khi ở chung với người thân và bạn bè, con không thể quá so đo được mất, chỉ cần ở trong phạm vi bản thân có thể gánh chịu được, đừng để bị đánh sưng mặt, sưng mập mạp là được. Còn một điều nữa, trong trường hợp bình thường, mẹ chỉ cần trả lại thứ gì đó có giá trị cao hơn gà rừng một chút là được, nhưng tình huống hiện tại gì không giống.

Dì của con bây giờ là một phụ nữ mang thai, thuộc nhóm người nhược thế, chúng ta hẳn nên trợ giúp bảo vệ dì ấy, dì ấy thật sự quá gầy, mẹ lo lắng cơ thể của dì ấy sẽ không chịu nổi việc sinh em bé, chỉ có thể cung cấp nhiều lương thực cho dì ấy hơn, dì ấy mới có thể ăn được.

Trên đời này có rất nhiều thứ không thể hoàn toàn đo lường bằng giá trị, còn có tình nghĩa nữa. Nhưng khi chúng ta bày tỏ tình nghĩa, chúng ta còn phải chú ý đến phương thức phương pháp, với những tình huống và người khác nhau, nếu như đối phương một mặt đòi lấy, vậy thì hãy kịp thời ngăn chặn tổn hại, có tới có lui mới là sự kết giao bình thường giữa người với người.”