Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 111



Sau khi Cố Đình Chu làm xong việc, anh vào nhà giúp Đại Bảo kiểm tra bài tập về nhà, cũng sẵn tiện chăm Nhị Bảo.

Lý Thanh Vận lấy ra một ít bông lúc trước còn dư lại từ ngăn kéo trong giường đất quây, cô cho bông vào một túi nhỏ, sau đó cắt một miếng vải bông màu trắng rồi đem tới phòng phía tây cho Thanh Hoan.

"Chị, cho em cái này làm gì?

"Làm mấy cái đai kinh nguyệt thoải mái, kỳ kinh nguyệt của em sắp tới chưa? Có gì không thoải mái thì phải nói cho chị biết đó."

Buổi tối, Lý Thanh Vận phát hiện cô ấy lặng lẽ lấy một ít phân tro nên biết chắc chắn là cô ấy đang có kinh nguyệt.

Hai tháng nay, khi tới kỳ kinh nguyệt, Lý Thanh Vận đều là lén lút sử dụng thêm băng vệ sinh ở trong không gian, cho nên cô cũng không cảm thấy có cái gì không thoải mái.

Hôm nay, cô tình cờ nhìn thấy cô ấy lén lấy bao phân tro nên mới nhớ tới chuyện này. Hiện tại, hầu hết mọi người trong thôn đều sử dụng phân tro, chỉ có những người hơi kỹ tính hơn một chút mới có thể dùng bông sạch để làm đai kinh nguyệt.

Lúc trước mới tới đây, Lý Thanh Vận cũng đã làm được mấy cái dự phòng, nhưng những chiếc mà cô làm rất xấu và cũng ngượng ngùng trực tiếp đưa cho người khác, cho nên cô mới câm bông và vải đưa cho Thanh Hoan tự mình làm.

"Không cần đâu chị, không cần phải cầu kỳ như vậy đâu. Em dùng phân tro là được rồi. Vải tốt như vậy, chị giữ lại may thêm quần áo cho Nhị Bảo đi." Thanh Hoan sờ sờ vải bông, cô ấy đẩy miếng vải trở về.

"Cho em thì em cứ cầm đi. Trong nhà không thiếu chút vải và bông này, phân tro không hợp vệ sinh, nếu sử dụng lâu ngày thì sau này sẽ dễ dàng bị lây nhiễm bệnh, dùng bông sạch sẽ, hợp vệ sinh lại vừa thoải mái nữa." Lý Thanh Vận nói xong thì đi ngay.

"Vậy thì cảm ơn chị cả."

"Giữa chị em không cần phải khách sáo như vậy.'

Cùng lúc đó, ở một nơi khác cũng đang diễn cảnh tình chị em sâu nặng.

Cố Đình Hoa quay lại nhà họ Tôn, cô ta vội vàng đi thu hoạch vụ thu. Cô ta vác bụng bầu làm mấy ngày liền khiến toàn thân đau nhức, chút thịt vất vả lắm mới nuôi béo được ở nhà mẹ đẻ cũng mất sạch.

Lúc đi làm công, cô ta tình cờ nghe người khác nói rằng người đàn ông của Điền Mỹ Tuyết đã chết. Cô ta cực kỳ kinh ngạc, một người đang sống sờ sờ như thế sao nói đi là đi ngay được.

Hơn nữa, Điền Mỹ Tuyết và cô ta còn có vài phân duyên phận. Nhà mẹ đẻ của Điền Mỹ Tuyết cách Cố Gia Lĩnh không xa. Trước kia, lúc gia cảnh của nhà họ Điền còn khá giả, Điền Mỹ Tuyết cũng đi học ở công xã và học cao hơn cô ta mấy lớp. Hai người thường xuyên đi học chung với nhau.

Sau này, Điền Mỹ Tuyết còn bị gán ghép cho anh hai của cô ta. Lúc ấy, cô ta còn rất vui vẻ vì người quen cũ trở thành chị dâu hai của mình. Ai ngờ cuối cùng bọn họ lại không thể đến được với nhau.

Sau này, cô ta được gả tới thung lũng Tôn Gia ở gần công xã mới biết được năm đó Điền Mỹ Tuyết cũng gả đến đây. Cô ta gả cho thăng hai nhà họ Trần cách đó không xa. Thằng hai nhà họ Trần thật sự là một tên lưu manh vô lại. Mỗi ngày, anh ta uống rượu đánh bạc, không màng làm việc. Đây cũng thực sự là làm khổ một người tuyệt vời như Điên Mỹ Tuyết mà.

Trước kia, Điền Mỹ Tuyết cũng là con gái duy nhất ở trong nhà, ở trên cô ta chỉ có một người anh trai. Cô ta muốn đi học, trong nhà cũng đồng ý cung phụng cho cô ta đi học.

Sau khi cô ta tốt nghiệp cấp hai, anh trai của cô ta cưới vợ. Lúc này, mẹ của cô ta đột nhiên bị bệnh nặng và qua đời. Không lâu sau, cha của cô ta cưới một quả phụ vào cửa. Người quả phụ cũng dẫn theo một cô con gái. Điền Mỹ Tuyết bắt đầu kiếm sống từ trong tay của mẹ kế và cuộc sống lúc bấy giờ trôi qua cũng không tốt lắm.

Mẹ kế nhờ bà mối tìm cho cô ta một gia đình có điều kiện tốt và đủ tiền trả sính lễ.

Nhà đầu tiên làm mai chính là nhà của Cố Đình Chu, một quân nhân, tiền lương cao, đãi ngộ tốt, chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng sẽ lo đủ sính lễ cho bọn họ, mẹ kế của cô ta cũng rất hài lòng, không ngờ rằng hai người lại không thành.

Gia đình thứ hai chính là nhà của Trân Dũng. Anh ta là con út ở trong nhà. Vừa vào cửa đã ra ở riêng, cô ta không cần xem sắc mặt của cha mẹ chồng.

Hơn nữa, bản thân Trân Dũng đã yêu thâm Điền Mỹ Tuyết từ lâu. Sau khi biết mẹ kế của cô ta đang tìm nhà làm mai cho cô ta, cho nên anh ta đã nhờ bà mối đi đàm phán và còn tình nguyện cung cấp một trăm đồng tiền sính lễ cho nhà Điền. Mẹ kế của Điền Mỹ Tuyết không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Lúc ấy, Trân Dũng làm trò ở trước mặt cha Điền và còn nói bản thân đã sớm rễ tình đâm sâu với Điền Mỹ Tuyết, anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô ta, cha Điền cũng bị anh ta thuyết phục, đồng ý gả con gái qua đó.

Bản thân Điền Mỹ Tuyết thấy chuyện gả cho Cố Đình Chu đã trở nên vô vọng, ở nhà vẫn luôn bị mẹ kế đối xử tệ bạc nên cô ta cũng muốn gả cho xong. Khi đó, Trần Dũng cũng được xem như là có thể chấp nhận được, cách nói chuyện và hành động đều đàng hoàng. Vì thế, cô ta đã đồng ý.

Ai ngờ mới qua mấy năm, mọi thứ đã biến thành như vậy.

Sau khi Cố Đình Hoa gả tới nhà họ Tôn, cô ta ở gân Điền Mỹ Tuyết. Thỉnh thoảng, hai người cũng cùng nhau nói chuyện phiếm và làm việc, hiểu biết hoàn cảnh lẫn nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.

Sau khi Cố Đình Hoa biết tình hình hiện tại của cô ta, cô ta hơi buồn nhưng cũng mừng thay cô. Ít nhất là sẽ không có ai tiếp tục đánh đập và mắng chửi mẹ con hai người nữa. Những công điểm vất vả kiếm được cũng không cần bị người khác cầm đi ăn nhậu, chơi gái và cờ bạc. Tuy nhiên, cuộc sống sau này của cô ta sẽ vất vả hơn một chút.

Vì thế, nhân lúc buổi tối tan làm, Cố Đình Hoa xách theo một giỏ hành lá được trồng ở nhà tới nhà của Điền Mỹ Tuyết.

Trong khoảng thời gian quay lại nhà họ Tôn, Tôn Chí Cường bị Cố Đình Chu đánh đến mức sợ hãi, anh ta cũng sợ hãi cô ta lại nổi điên và rêu rao tai tiếng của mình ra khắp nơi, nhưng anh ta lại vui vẻ cưng chiều cô ta và mọi việc dựa vào cô ta.

Vì đứa cháu ở trong bụng cô ta, cha Tôn và mẹ Tôn cũng có vẻ mặt ôn hoà và nói năng dễ nghe hơn, rào cản ở trong lòng cô ta cũng từ từ biến mất, cô ta nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này của mình.

Điên Mỹ Tuyết dẫn theo Trần Nghị vừa mới tan làm về nhà. Sau khi xử lý xong tang sự của Trân Dũng, cô ta bắt đầu lao vào công việc thu hoạch vụ thu đầy gấp gáp. Nếu không làm việc thì mùa đông này mẹ con hai người sẽ gặp khó khăn.

Bởi vì dựa vào cái nhìn chủ quan của mình, cha Trân và mẹ Trân cảm thấy con trai của mình bị ngã do chai rượu, bất hạnh bị mảnh vỡ cứa vào tay và chết vì mất máu quá nhiều.

Cho nên bọn họ cũng không muốn báo công an tới xử lý những việc này, nhưng mà trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn có chút ý kiến với Điền Mỹ Tuyết.

Mẹ Trân gặp ai cũng nói rằng nhà họ Trân bọn họ đã cưới phải một tai họa và con trai của bà ta chính là bị Điên Mỹ Tuyết hại. Trân Dũng ngã ở trên mặt đất lâu như vậy, mà cũng chẳng có ai hay biết cả. Nếu phát hiện ra sớm hơn một chút thì con trai của bà ta sẽ không chất.

Nhưng mà mọi người đều chỉ cho rằng bà ta đang càu nhàu vì cái chết của con trai và có ai không để ở trong lòng cả, mọi người chỉ an ủi bà ta mà thôi.

Thật ra, bản thân mẹ Trân cũng không hề nghi ngờ điều gì cả, bà ta chỉ muốn tìm một đối tượng để bản thân có thể trút giận. Trong thâm tâm bà ta cũng hiểu rõ con trai của mình uống rượu dẫn tới chuyện ngoài ý muốn, bà ta chỉ muốn tìm một người để bản thân mắng mỏ để trút bỏ nỗi đau ở trong lòng.

Tuy rằng đứa con trai này làm cho bà ta rầu thúi ruột, có đôi khi ta cũng hận sắt không thành thép, nhưng cho dù anh ta có vô dụng thì cũng là con trai của bà ta. Anh ta đột nhiên qua đời như vậy, nội tâm bà ta cũng thấy rất đau khổ.

Điên Mỹ Tuyết chỉ có một thái độ, mặc kệ mọi thứ, mẹ Trân có mắng thì cô ta chịu đựng và không ngừng khóc lóc.

Người khác nhìn thấy quá nhiều cũng cảm thấy không đành lòng, mọi người đều tới khuyên mẹ Trần, Trân Dũng không còn nữa, cuộc sống của hai mẹ con Điền Mỹ Tuyết cũng không quá tốt, khuyên bà ta đừng làm quá đáng và còn cháu trai của bà ta nữa mà.

Trân Nghị ôm chân của mẹ mình, cậu bé cảnh giác nhìn bà nội, mẹ Trân nhìn thấy ánh mắt hận thù của cháu trai, trong lòng bà ta càng khó xử hơn, tinh thần bà ta sa sút một khoảng thời gian.

Điên Mỹ Tuyết nỗ lực làm công để kiếm công điểm, cô ta muốn nhân lúc thu hoạch vụ thu để kiếm khẩu phần ăn cho bản thân và con trai vượt mùa đông này. Bằng không, mùa đông của bọn họ sẽ khó khăn.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày trời còn chưa sáng cô ta đã dậy, cô ta đi lên núi nhặt nhạnh chút đặc sản vùng núi trước. Ban ngày, cô ta làm công được trọn công điểm. Trần Nghị cũng đi theo ở phía sau cô ta để lượm lặt chút lương thực rơi rớt. Buổi tối sau khi tan làm, nhân lúc sắc trời còn sáng, cô ta còn phải đi lên núi nhặt củi lửa, hận không thể phân chia thời gian của mình làm hai để sử dụng.

Thức ăn mỗi ngày của hai mẹ con chính là mấy cái bánh bột ngô cháy xém mặt và mỗi người một củ khoai tây luộc khiến ai nhìn thấy cũng đều xót xa không thôi.

Cô ta đang chuẩn bị cõng sọt đến sau núi lượm củi, Cố Đình Hoa xách theo rổ đi tới cửa.

"Chị Tuyết?" Vẻ mặt của Cố Đình Hoa khó có thể tin nhìn Điền Mỹ Tuyết, sao cô ta lại biến thành dáng vẻ như thế này? Cô ta vừa đen vừa gầy, chỉ có da bọc xương.

"Đình Hoa, sao em lại tới đây?" Mắt của Điền Mỹ Tuyết sáng rực lên.