Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 130



Sau khi Cố Đình Chu đi, Đại Bảo cũng rời giường ăn cơm, đắc ý mang đôi giày Ô Lạp nhỏ của thằng bé đi học, bây giờ trong nhà chỉ còn lại Lý Thanh Vận và Nhị Bảo.

Lý Thanh Vận đặt Nhị Bảo trên trên ghế trẻ em làm bằng gỗ, đưa cậu bé cái bánh bao để cậu bé tự bẻ ra ăn, miếng bánh bao mà cậu bé có thể ăn rất ít, tạm thời để cậu bé chơi giết thời gian, còn có thể rèn luyện chuyển động tinh tế của ngón tay.

Bản thân cô cũng có thể tự do làm vài việc, ngày mai Cố Đình Chu sẽ rời nhà, cô phải chuẩn bị đồ ăn mang đi cho anh.

Cô nhớ lại lúc anh vừa trở về như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, ngày mai anh phải rời đi.

Trước đó vì để góp đủ lông thỏ để làm áo len cho mẹ, Cố Đình Chu đã săn được rất nhiều thỏ.

Đúng lúc hôm nay Lý Thanh Vận chuẩn bị dùng những con thỏ này để nấu đồ ăn ngon: Thịt thỏ ăn lạnh, cho Cố Đình Chu mang đi.

Thịt thỏ ăn lạnh là một món ăn có hương vị cay, nghe tên là biết có thể mở ra ăn trực tiếp, rất tiện lợi, với thời tiết hiện tại thì dự trữ mười ngày là không thành vấn đề.

Cô lấy con thỏ đã xử lý xong từ trong không gian ra, làm thịt thỏ ăn lạnh phải chọn con thỏ khoảng một kg rưỡi là tốt nhất, Lý Thanh Vận lấy ra mười con thỏ chất.

Con thỏ bị chặt đứt đầu, cơ thể bị thái lựu to bằng đầu ngón tay, đầu tiên bỏ thêm muối, rượu gia vị, xì dầu, hành, gừng vào, ướp gia vị nửa tiếng, chuẩn bị làm thịt thỏ ăn lạnh phải dùng gia vị.

Nguyên liệu chủ yếu là một rổ ớt khô lớn cô đã dùng đã dùng kéo cắt vào tối hôm qua, chuẩn bị thêm những loại gia vị như miếng gừng, hành lá, hạt tiêu, rượu gia vị, đường trắng, dấm, dầu hạt cải, muối, xì dầu này là được.

Chuẩn bị xong thì cô lấy ra dầu hạt cải từ trong không gian đổ thẳng vào trong thùng, chờ dầu nóng đến bảy mươi độ thì đổ thịt thỏ thái lựu cho đến khi hơi nước bốc lên thì vớt ra dự trữ.

Bởi vì có nhiều thịt thỏ, khoảng mười lăm kg, cô chiên ba nồi mới chiên xong, khi chiên xong thì cục thịt thỏ đã teo lại không ít.

Giữ dâu ban đầu trong nồi, chờ đến khi dâu hạ xuống sáu mươi độ, bỏ hạt tiêu, ớt khô vào, xào cho đến khi có mùi thơm, rồi đổ thịt thỏ đã chiên, dùng lửa nhỏ xào sơ cho đến khi thịt thỏ xốp giòn thơm ngon, thêm đường trắng, dấm, chờ thịt thỏ tỏa mùi thơm thì có thể bỏ dầu vào nồi thứ hai, tiếp tục xào, chia ra ba nồi rồi cuối cùng chiên kỹ tất cả thịt thỏ.

Lý Thanh Vận đổ thịt thỏ vào trong mấy cái chậu lớn, đặt xuống dưới mái hiên chờ chúng nó làm lạnh tự nhiên thì có thể bỏ vào hộp.

Cô làm xong thì dành thời gian cho con bú, dỗ cậu bé ngủ, chờ cậu bé ngủ thiếp đi, cô ăn vài chiếc bánh bao thịt to trong không gian thành bữa trưa, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu chuẩn bị nước sốt thịt.

Thịt heo rừng trong không gian còn nhiều, cô chuẩn bị làm vài loại nước sốt thịt để anh mang theo, có đôi khi anh bận rộn thì có thể bánh bao không nhân, bánh kếp, cũng có thể ăn với cơm, tất cả đều rất ngon.

Cô làm thêm sốt, trong bộ đội có nhiều người, còn phải đưa cho lãnh đạo, Giang Phàm và mấy bạn bè có quan hệ tốt đưa một chút, đến lúc đó không còn gì để chia. Cô cũng lấy ra mười lăm kg nạc mỡ đan xen của thịt heo rừng ra, bước đầu tiên chính là phải cắt thành nhỏ thành hạt lựu, gân bằng ngón út.

Đây chính là công trình lớn, thịt heo rừng còn khó cắt hơn thịt thỏ buổi sáng, cắt xong cô nghỉ ngơi cả buổi mới có tinh thần tiếp tục làm nước sốt thịt.

Cô làm nước sốt thịt thường xuyên nên đã quen tay, chỉ là hôm nay thịt tương đối nhiều, phải lặp lại từng bước rất nhiều lần mới làm toàn bộ mười lăm kg thịt thành nước sốt thịt, một nửa vị ớt, một nửa vị nấm.

Làm xong cô cũng chờ nó làm lạnh tự nhiên mới có thể bỏ vào.

Làm xong những việc này thì đã hơn bốn giờ chiều, cô không biết bọn họ ở trên núi như thế nào, có gặp nguy hiểm hay không, nhưng mà nhóm bọn họ có khoảng mười người, chỉ cân không đụng tới đàn sói hoặc là động vật cỡ lớn, chắc hẳn không có phiền phức gì.

Lý Thanh Vận tìm ra những cái hộp có thể sử dụng trong nhà, rất nhiều hộp hoa quả mà Giang Phàm gửi tới trước kia cũng có thể dùng được, cô lấy thêm vài hộp trong không gian rồi bắt đầu cho thịt thỏ ăn lạnh và nước sốt thịt heo vào trong hộp.

Thịt thỏ ăn lạnh và cả dầu ăn đều bị bỏ vào trong mười hộp, đều là những cái hộp nhỏ khoảng một kg, cuối cùng còn lại khoảng một hai kg thịt thỏ ăn lạnh, phần thịt này để lại trong nhà ăn.

Cô rót nước sốt thịt vào sáu lọ có dung lượng lớn khoảng hai kg, đóng nắp lại với lượng nước sốt đầy.

Cô gói hết nước sốt thịt để mang đi, nước sốt thịt cô làm trước đó còn khá nhiều trong nhà, muốn ăn thì cũng có thể làm mọi lúc, phải ưu tiên người xa nhà trước.

Mỗi cái lọ đều được cô xử lý để tránh rò rỉ, cô thử đi thử lại vài lần, sau khi xác định sẽ không bị rò rỉ, Lý Thanh Vận mới đặt mười mấy cái lọ này vào cái hộp chứa đồ mà Cố Đình Chu mang về, giữa các lọ bị nhét đầy cỏ Ô Lạp để đề phòng chúng nó va nhau dẫn đến việc vỡ lọ.

Khi cô thu dọn xong đã hơn sáu giờ, trời đã tối mà bọn họ còn chưa quay về, Lý Thanh Vận có hơi sốt ruột đứng ở ngoài cửa nhìn quanh mấy lần, vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.

Không lâu sau, Đại Bảo đã quay về, đoàn người Cố Đình Chu vẫn là không thấy bóng dáng. Lý Thanh Vận đành phải chuẩn bị đồ ăn trước, khi cô bận rộn sẽ không nghĩ lung tung.

Cô lấy ra một chậu đầu thỏ đã ngâm dưa muối từ lâu.

Mười cái đầu thỏ buổi sáng, cộng thêm số đầu thỏ đã tích lũy từ trước, con thỏ còn lại cũng bị cô chặt đầu, tổng cộng tất cả hơn hai mươi đầu thỏ.

Cô chuẩn bị làm một món ăn nổi tiếng của đời sau, đầu thỏ cay.

Trước kia cô không biết có người thích ăn đầu thỏ, cô cảm thấy món ăn đó ăn không ngon, sau đó khi cô nếm thử đầu thỏ cay ở phương Nam thì muốn ngừng ăn cũng không thể, cô yêu cái vị này.

Tính cả thịt thỏ ăn lạnh thì cũng là khi cô đi làm ở phương Nam rồi tình cờ nếm thử, liên tự học cách làm của nó, mặc dù không phải món ăn chính gốc, nhưng có tám phần tương tự. Cô dùng nước rửa sạch đầu thỏ, sau đó bỏ vào nước sôi trong nồi để trôi nổi một chút rồi vớt ra.

Cô đổ đầu thỏ và gia vị đã chuẩn bị từ sớm vào trong nồi, nấu bằng lửa lớn vài phút rồi tắt bếp, cô lấy đầu thỏ ra từ nồi rồi xếp gọn vào cái nồi to, để nó ngâm thấm vị.

Sau đó lại bắt nồi cơm, làm một nồi miến hầm thịt heo dưa chua mà Cố Đình Chu thích nhất, ngày mai anh phải đi rồi, không biết trong bộ đội anh có thể ăn được không, cô đành nấu cho anh ăn một lần đủ no.

Cô vừa múc miến ra khỏi nồi thì ngoài cổng truyền đến tiếng hoan hô của Đại Bảo: "Cha? Mẹ ơi, cha về rồi."

Lý Thanh Vận không để ý tới đồ ăn trong nôi, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp.

"Sao bây giờ anh mới về?"

Cố Đình Chu nhìn người vợ đang khẩn trương của mình, anh cong môi cười.

"Anh về được một lúc rồi chia thịt trong nhóm, quên về nhà nói với em một tiếng trước." Nói xong anh chỉ vào đồ vật anh đã mang về nằm trên mặt đất với vẻ mặt mong được khen ngợi.

Lý Thanh Vận mượn đèn dầu trong tay Đại Bảo, vừa nhìn thì thấy trên mặt đất lại là một con dê rừng to mọng.

"Đều là của nhà mình sao?" Lý Thanh Vận khó tin hỏi, không trách cô kinh ngạc, dù sao trong thôn nhiều người như vậy, cuộc săn đông diễn ra mà nhà mình có thể được chia mấy cân thịt đã không tệ rồi, cô không ngờ nhà mình thế mà có thể độc chiếm nguyên một con dê đầu đàn.

Cố Đình Chu hơi ỉu xìu gật đầu: "Đều là của nhà mình, may mà chuyên gia anh dẫn theo săn được bốn con dê rừng và ba con lợn rừng to, gà rừng và thỏ rừng cũng không ít, anh không muốn thịt heo rừng và gà rừng thỏ rừng, anh tự chia trong đội được con dê rừng.