Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 133



Lý Thanh Vận mặc áo bông thật dày cho Nhị Bảo, đội mũ quàng khăn kín mít, chuẩn bị đưa thằng bé ra ngoài đến nhà tổ.

Mẹ Cố xách một con gà rừng đến nhà.

"Đang chuẩn bị đi đâu đây?" Mẹ Cố thấy dáng vẻ chuẩn bị đầy đủ của cô thì hỏi.

"Mẹ, mẹ tới đúng lúc ghê, con đang định đưa chút thịt dê qua, tối qua chúng con được chia nguyên một con dê đó.' Lý Thanh Vận vừa ra đến cửa, đã thấy bà ấy đi vào, vội vàng cởi dày u-la dưới chân ra, bế Nhị Bảo về phòng đặt trên giường đất.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, sương gió lạnh thấu xương, người lớn còn không chịu nổi nói gì trẻ nhỏ, thế nhưng đây cũng không phải là thời gian lạnh nhất, hiện giờ vẫn có thể ra ngoài, thêm một thời gian nữa, nhiệt độ xuống còn âm mấy chục độ, một bát nước sôi cũng có thể đóng băng trong nháy mắt, đó mới gọi là cái lạnh thật sự.

Mẹ Cố cũng đi vào phòng theo, đặt gà rừng trong tay xuống cửa.

"Không cần đưa cho mẹ đâu, con giữ lại ăn đi, tối qua nhà chúng ta cũng được chia mấy cân thịt, đủ ăn rồi, cha con cũng ra sức, ngoài thịt lợn rừng còn được chia thêm một con gà rừng, mẹ nghĩ Đại Bảo đang tuổi ăn tuổi lớn, học hành cũng vất vả, cho nên cầm tới cho các con."

Hiện giờ anh cả cũng đã ra ở riêng, cả nhà cũng có thể được chia mấy cân thịt, thật ra thì hai người già bọn họ, cả năm cũng không thèm thịt, trước đây lúc sống cùng nhau, thịt chia cho cả nhà đều tiết kiệm cho con trai con dâu và cháu gái ăn, cũng không nhiều.

Lần này nhờ có thằng hai, mà được chia nhiều thịt lại còn thêm một con gà rừng, hơn nữa tất cả đều là của hai ông bà, muốn cho ai thì cho, không cần phải để ý nhà thằng cả nữa.

Hai ông bà thâm nghĩ muốn đưa cho Đại Bảo, dù sao thì đây là cháu trai lớn nhà mình, tình cảm cũng khác, hiện giờ đọc sách vất vả như thế, bọn họ cũng không giúp đỡ gì được, mang con gà rừng này tới cho cháu bồi bổ cơ thể.

Trong không gian Lý Thanh Vận còn rất nhiều gà rừng, thỏ rừng, còn có cả thịt lợn rừng nữa, nhưng cô lại không thể nói ra, hơn nữa mẹ chồng cũng là quan tâm, cô chỉ có thể nhận, nhưng chắc chắn vẫn phải đưa thịt dê cho ông bà.

Không phải cô hẹp hòi, chỉ đưa hai cân, thật ra bên đó có một chị dâu cả xấu tính, cô sợ đưa nhiều, lại bỗng dưng vô cớ chọc ra chuyện, dù sao thì sau này lúc nào có đồ ăn ngon, cô cũng sẽ mang tới cho hai ông bà. "Mẹ cầm thịt dê này về đi, hầm canh với cà rốt, uống cho bổ dưỡng, đến mùa đông sẽ thấy ấm áp, không thấy lạnh nữa.

Thấy mẹ Cố còn định từ chối, cô vội vàng nói: "Nếu mẹ mà không nhận, thì mẹ cũng cầm gà rừng về đi."

"Thế được rồi, mẹ nhận." Mẹ Cố thấy cô đưa cũng không quá nhiều, cũng thoải mái nhận, vợ thằng hai thoải mái hào phóng, cô cho đồ cũng cho đến vui vẻ.

Hiện giờ, trong lòng mẹ Cố cảm thấy càng ngày càng hài lòng với đứa con dâu này, làm người hay làm việc đều có quy tắc, không giống vợ thằng cả, ánh mắt nông cạn, cũng đã ra ở riêng rồi, còn la liếm tới hỏi bọn họ được chia bao nhiêu thịt, thấy hai ông bà được chia nhiều thêm một con gà rừng, thì mắt suýt nữa rớt xuống đất, bị thằng cả kéo đi.

Mấy năm trước sống chung, cấp đồ ăn đồ uống cho nhà cô ta, bây giờ ra ở riêng rồi, còn muốn chiếm lợi chỗ này chỗ kia là điều không thể.

Trước đây vợ thằng hai không quan tâm đến Đại Bảo, mình khó khăn lắm mới dẫn Đại Bảo về nhà ăn bữa cơm, vợ thằng cả cứ luôn thấy không hài lòng ngứa mắt, giống như chiếm cái lợi lớn của nhà cô ta, thật ra người chiếm được lợi nhiều nhất chính là nhà thẳng cả.

Nhớ đến những chuyện này, bà ấy thở dài một hơi, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, con cái lớn rồi, không nên trộn chung vào nhau là tốt nhất.

Nhà thằng cả đã xây xong trước khi tuyết rơi, tối qua bọn họ đã làm xong giường đất và bếp rồi, hai hôm nữa là có thể chọn ngày để dọn qua, cuộc sống của hai ông bà già bọn họ cũng có thể thanh tịnh rồi.

Lý Thanh Vận không biết trong lòng mẹ Cố đang bùi ngùi như thế nào, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, tối qua bọn họ không dùng biện pháp tránh thai.

Ông trời ơi, cô không muốn mang thai bây giờ đâu, chưa làm xong công tác chuẩn bị, chồng thì không ở bên cạnh, còn có hai đứa con phải chăm sóc nữa.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên của thân thể này, nhưng Lý Thanh Vận cô là lần đầu tiên đó, không có quá nhiều kinh nghiệm, trong lúc ý loạn tình mê nhất thời quên sạch sẽ, hơn nữa trước khi cô chuyển kiếp đến đây cũng không mua đồ tránh thai, lúc đó hoàn toàn không ngờ còn có thể điên đảo cùng đàn ông.

Không thể hiện ra mặt, câu có câu không nói chuyện với mẹ Cố, nhưng trong lòng lại đang nổi bão điên cuồng, lân đến tháng trước đó là ngày mấy? Có được coi là làm trong kỳ an toàn không? Làm sao bây giờ?

Mẹ Cố bế Nhị Bảo thơm thơm mấy cái, yêu thích vô cùng, đứa bé mặc áo bông mới tinh, được nuôi đến mũm mĩm trắng mềm, giống như cục bột, mới có một khoảng thời gian không để ý, đã lớn hơn không ít, hiện giờ đã có thể tự mình ngồi vững rồi.

Hiện giờ Nhị Bảo không còn dễ trông như trước nữa, chơi một lúc là muốn có người ở cùng, không ngừng ủn tới ủn lui trong lòng người khác, cái này cũng không sao, nhưng thuận tay là túm tóc của bà nội, nhoáng cái mẹ Cố làm ra vẻ mặt đau đớn, Lý Thanh Vận vội vàng gỡ tóc bà ấy ra khỏi tay Nhị Bảo.

Rõ ràng mẹ Cố đang đau chết đi được, nhưng lại nói một đằng nghĩ một nẻo: "Cục cưng này nắm giỏi quá, sức lớn, giống cha và ông nội nó, sau này lớn lên chắc chắn không tệ." Nói xong lại chọc cho bé cười khanh khách.

Tuy rằng đã nuôi con trai con gái, từ nhỏ mẹ Cố cũng nuông chiều Cố Đình Hoa, nhưng con cháu luôn là cái gì đó hằn sâu trong tâm trí ông bà, trong lòng vẫn có chút trọng nam khinh nữ, chỉ là không thể hiện rõ ràng ra thôi.

Mỗi lần tới đều thơm hôn hai đứa cháu, ân cần hỏi han, thấy cháu mình tăng cân, tăng chiêu cao, hai ông bà đều vui vẻ vô cùng.

Mẹ Cố thơm cháu trai cục cưng của bà ấy xong, lại nói phải trở về trước, trong nhà đang có một đống việc, nhà anh cả sắp ra ở riêng, còn có rất nhiều đồ đạc phải mua sắm lần nữa.

Lý Thanh Vận nhớ đến miếng da dê đang treo ở cửa, gói nó lại, bảo mẹ Cố mang về nhà đưa cho cha Cố xử lý, rồi lấy bát múc cho mẹ Cố một bát máu dê đông, thứ này giúp thanh phổi.

Tiên mẹ Cố đi, Lý Thanh Vận tính nhẩm một chút, có lẽ là đang trong thời kỳ an toàn.

Cô chậm rãi bình tĩnh lại, lỡ như xui xẻo, mang thai thì cô chắc chắn không thể nào ác độc mà bỏ con đi được, có khó đến mấy cũng phải giữ con lại rồi sinh ra, xe tới núi ắt có đường, thấy chiêu phá chiêu vậy.

Công tác chuẩn bị làm mèo ngủ đông cũng gần xong hết rồi, hiện giờ trong nhà cũng không có chuyện gì, mỗi ngày chỉ cần nấu chút thức ăn, thu dọn vệ sinh thôi.

Từ giờ trở đi phải bỏ nhiều thời gian ở bên Nhị Bảo, hiện giờ thằng bé đang trong thời gian khám phá thế giới, cần có người ở bên giúp đỡ, nói chuyện, người nhà truyền vào đầu được bao nhiêu, sau này thằng bé có thể phát huy được bấy nhiêu, phải bỏ ra thì mới có thể thu hoạch được.

Nuôi dạy tốt một đứa trẻ cũng không phải một câu đơn giản như thế, cần phải kiên trì bền bỉ mới được.

Sau khi mẹ Cố rời đi, Nhị Bảo cũng buồn ngủ, sau khi uống sữa xong cô ru ngủ bé rồi đặt trên giường đất.

Lý Thanh Vận bắt đầu thu dọn tủ đầu giường, tìm thấy hai ruột bông cũ, đây chính là đồ mà nguyên thân dùng trước đây khi vào mùa đông, một cái ruột chăn hơi dày là lúc Cố Đình Chu và nguyên thân kết hôn, do cha Cố chuẩn bị cho.

Còn có một chiếc hơi mỏng hơn một chút, cũng là khi nguyên thân gả tới đây đã có, đây là cái mà trước đây khi Cố Đình Chu chưa kết hôn, lúc về nhà hay dùng, mùa đông vẫn luôn làm đệm, trải dưới giường, mùa xuân hay mùa thu thì lấy ra đắp.

Trước khi Lý Thanh Vận chưa tới đây cũng chỉ có hai chiếc chăn như thế, nguyên thân đã sử dụng mấy năm rồi.

Bởi vì phải trông trẻ nhỏ, khó tránh khỏi những lúc không thể theo sát, bên trên dính không ít nước tiểu hay các loại chất lỏng không rõ ràng, nổi lên từng đốm trắng, quả thật không thể nói là sạch sẽ mà còn có mùi lạ nữa.