Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 136



Cha Cố không hổ là một vị gia trưởng có nề nếp, nên là cái gì chính là cái đó, nói lời xin lỗi với con dâu ông ấy cũng không cảm thấy mất mặt.

Lời này vừa nói ra, anh Cả Cố hoàn toàn không còn mặt mũi, sắc mặt đỏ bừng.

Chị dâu cả Cố cũng cúi đầu không dám nói lời nào, cô ta cảm thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, tới cục diện mà cô ta không thể nào giải quyết nổi.

Thực ra trước đó khi Lý Thanh Vận nói những lời này, trong lòng cô cũng tức giận đối với cha Cố mẹ Cố, tuy rằng nguyên thân là người rất kỳ lạ, nhưng mấy năm nay một mình cô ấy chăm nuôi hai đứa con, quả thực không dễ dàng gì.

Nhưng cha Cố thẳng thắn nói ra lời xin lỗi như vậy, ngược lại khiến cô không biết nên nói cái gì cho tốt.

Cô cũng không thể lựa chọn tha thứ thay nguyên thân, rốt cuộc thì cô cũng không có quyền làm thế, cho nên dứt khoát im lặng.

"Những gì nhà thằng cả nói hôm nay quả thật rất vô lý, nhà thằng hai chia dê, là do Đình Châu trăm cay ngàn đắng kiếm được về cho vợ con của nó, bọn nó muốn chia cho ai thì cho, cho là tình cảm, không cho là bổn phận, không đạo lý nhà ai nhiều thì cho nhiều cả. Huống hồ vợ của thằng hai vẫn luôn là người tốt, mỗi khi trong nhà có cái gì tốt, đều không quên cho cha và mẹ con, trong lòng chúng ta đều nhớ kỹ lòng tốt của con.

Nhà thằng cả vẫn nên nói lời xin lỗi với em dâu của con đi, sau này chớ nên nói lại những lời này. Nếu bây giờ đã chia nhà rồi, sau này đồ vật của nhà ai sẽ do chính người ấy làm chủ, đừng có gây ồn ào đến nỗi khó coi như hôm nay, cha và mẹ con đã vất vả nửa đời người, đồ vật của mình còn không thể để chính mình làm chủ sao?

Nhưng cho dù thật sự cho nhà thằng hai cũng là điều nên làm, mấy năm nay cố kỵ suy nghĩ của các con, Đại Bảo và Nhị Bảo đã lớn như vậy rồi, thân là ông nội, trước đến nay cha chưa từng chỉ cho bọn nhỏ từng đường kim mũi chỉ, dù sao bọn nhỏ cũng là đích tôn của nhà cũ họ Cố chúng tal"

Ông cụ nói đến phần sau, càng nghĩ càng bi phẫn, chẳng qua chỉ là muốn quang minh chính đại cho cháu nội của mình ăn một con gà, làm sao chuyện lại thành ra thế này, hai đứa nhỏ nhà thằng cả trước giờ có thiếu ăn thứ gì sao?

Cho nên giọng điệu nói chuyện của ông ấy cũng nặng nề hơn, lần đầu tiên làm mấy mặt cả nhà thằng cả.

Mẹ Cố nghe cha Cố nói xong, ở bên cạnh một mình lau nước mắt, bà ấy chỉ là nghĩ chia nhà rồi, có thể quang minh chính đại đưa một số đồ đạc trong nhà mình cho cháu nội, làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Anh cả Cố bị ông cha già nói đến không chỗ dung thân.

Mấy năm nay tuy rằng mọi người đều chê cười anh ta không có nổi một đứa con trai, nhưng cha mẹ vẫn luôn an ủi anh ta, cũng nói với anh ra rằng không sao đâu, con gái cũng tốt như vậy.

Nghĩ đến việc trong lòng cha nhớ nhất vẫn là đích tôn của nhà cũ họ Cố, anh ta có hơi thất vọng, nhưng cũng biết rằng lần này thật sự là vợ mình chuyện bé xé ra to.

Trước đây, mặc dù trong lòng cha mẹ có nhớ mong hai đứa nhỏ, nhưng vì quan tâm đến tâm trạng của anh ta, bọn họ cũng không có gì bất công trong việc của bọn nhỏ, đã làm đủ tốt, anh ta cũng không thể yêu cầu quá cao, xử lý sự việc công bằng là điều không thể. Lý Thanh Vận nghe đến đó, cũng có vài phần xấu hổ, lần này ông cụ thật sự là buồn bực phát cáu, ngay cả mặt mũi của anh cả Cố cũng không thèm chừa.

Thực ra cô cũng hiểu tâm tư của ông cụ, tuy rằng miệng nói không trọng nam khinh nữ, nhưng khó tránh khỏi việc trong lòng vẫn thiên về phía con trai trong nhà, đây là bi kịch của thời đại này, cũng là chuyện không thể giải quyết.

Hơn nữa nhà cô cũng là người được hưởng lợi nên khó có thể nói được điều gì.

Đứng dưới góc độ của người ngoài cuộc, cha Cố mẹ Cố đã khá hơn rất nhiều so với các bậc cha mẹ treo con trai cháu nội ở ngoài miệng trong làng.

Cô cũng cảm thấy may mắn khi mẹ Cố đưa gà rừng sang, bản thân đã nhất quyết để bà ấy lấy thịt dê, cũng coi như biến tướng trao đổi, mọi người trọng mặt mũi không thể nói được gì, nếu mẹ Cố không nhận, hiện tại không biết còn muốn gây ồn ào đến mức nào đâu.

Trong lòng anh cả Cố biết mình đã làm cha thất vọng rồi, anh ta đang định nói gì đó.

Chị dâu cả Cố nghe những gì cha Cố nói xong, trong lòng rất không vui.

Trong lòng cô ta cũng có một dây thần kinh yếu ớt, đó chính là cô ta đã được gả vào cửa nhiều năm rồi vẫn không sinh ra được một đứa con trai.

Lời nói này của Cha Cố không chỉ khiến anh cả Cố không thể rời khỏi đài, cũng quất thẳng vào trái tim của cô ta.

"Cha, lời này của cha là có ý gì, còn không phải là con không thể cho nhà cũ họ Cố của cha thêm một trái ớt sao?" Cô ta đứng lên lớn tiếng nói.

"Đủ rồi!" Anh cả Cố hét lên còn lớn giọng hơn cô ta.

"Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nhanh chóng xin lỗi em dâu đi." 

"Em càng không, em không muốn, dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi, cô ta còn cầm đồ đánh em đấy, các người là đồ bất công, lúc nào cũng hướng về nhà thằng hai, thấy tôi không có con trai nên bắt nạt tôi chứ gì, chúng ta chờ xem." Chị dâu cả Cố điên điên khùng khùng hét lên những lời này, sau đó Xông ra ngoài.

Trong lòng cha Cố mẹ Cố cũng không thoải mái, bị con dâu chỉ thẳng vào mũi mắng bất công, đây là lần đầu tiên, làm sao lại thành bắt nạt cô ta, bình thường lúc được ăn ngon uống tốt sao không nói bắt nạt đi?

Anh cả Cố nhìn Lý Thanh Vận với vẻ mặt áy náy: "Em dâu, xin lỗi em, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em, hiện tại cô ấy chỉ là nhất thời không chấp nhận nỗi mà thôi.

Lý Thanh Vận trước đây vẫn luôn cảm thấy anh chồng này là người có thể kết giao, làm người thành thật hàm hậu đáng tin, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là trông mặt mà bắt hình dong, con người khi đề cập đến lợi ích của bản thân, đều ích kỷ.

Cô cũng không muốn tiếp tục tham gia vào trò hê này của bọn họ, sau này tránh xa cả nhà bọn họ là tốt rồi, dù sao sang năm ởi theo quân đội, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm.

Lý Thanh Vận đứng lên xua xua tay nói: "Không cần đâu, các anh không cần xin lỗi em đây, người các anh nên xin lỗi chính là cha mẹ em, cực cực khổ khổ nuôi nấng các anh mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, đừng để họ già rồi vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh.”

Nói xong, cô đưa cái túi gói mà chính mình mang đến cho mẹ Cố: "Mẹ, cái chăn giường này cho mẹ và cha, tới đưa món đồ này không ngờ lại dẫn tới sự việc này, tính tình của con cũng không tốt, làm phiền sự thanh tịnh của mọi người, con nhỏ vẫn còn ở nhà, thôi con về trước đây, có việc gì con sẽ đến đón một tiếng."

Cuối cùng Lý Thanh Vận liếc nhìn anh cả Cố một cái, xoay người rời đi, không chút do dự.

Mẹ Cố ở phía sau gọi: "Chúng ta vẫn còn chăn mà, con cầm vê giữ cho mình dùng đi.

Lý Thanh Vận xua tay mà không quay đầu lại, đi về nhà.

Cố Đình Xuyên nhớ lại ánh mắt cuối cùng Lý Thanh Vận dành cho mình, suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy Lý Thanh Vận đang châm chọc anh ta, một người đàn ông mà lại xử lý không tốt chút việc nhà nhỏ xíu như vậy, mong chờ chút đồ vật từ cha mẹ, còn muốn cha mẹ hao tổn tinh thần vì chút chuyện nhỏ của mình.

Trong lòng anh ta cũng cảm thấy không dễ chịu, đặc biệt là câu nói cuối cùng của cô, đừng để họ già rồi vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh, càng khiến trái tim anh ta tắc nghẽn.

Người nhà thằng hai có bản lĩnh, lại còn đưa thịt dê cho hai ông bà, lại còn đưa chăn, vợ nhà mình chỉ biết tranh giành đồ vật với ông bà, giành không được còn nói ẩu nói tả, chọc cho hai ông bà không vui.

Anh ta còn biện pháp nào chứ? Vợ mình chính là một người vợ như vậy, cha mẹ thích con trai cũng không sinh ra được.

Mẹ Cố mở cái túi gói ra, là một cái chăn giường còn mới bảy tám phần, rất rắn chắc, gân đây bà ấy đang phát sâu vì vào mùa đông, chân của ông nhà vô cùng đau đớn, chăn trong nhà đã dùng đến rách rưới, không giữ ấm được chút nào.

Không nghĩ tới nhà thằng hai lại đưa một cái chăn giường mới đến, trong lòng bà ấy thật sự rất ấm áp, vợ thằng hai tuy rằng vừa được gả vào mấy năm trước đã làm cho bọn họ phải hao tổn không ít tâm sức, nhưng gần đây thật sự càng lúc càng tốt, đối xử với hai vợ chồng già bọn họ cũng không thể chê vào đâu được.

"Ông nhà, có chiếc chăn này, mùa đông năm nay cuộc sống của ông sẽ dễ chịu hơn rất nhiều!" Mẹ Cố vui vẻ ôm chăn nói.