Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 142



"Dựa vào cái gì chỉ với hai câu nói mà phải chia một nửa căn nhà cho nó, tôi không đồng ý." Mẹ Trân còn quật cường không chịu đồng ý.

"Được, bà không đồng ý, chúng tôi chính là công xã, nếu đem chuyện này phân xử thật kỹ, để xem đến lúc đó bà còn lại bao nhiêu tiền. Vừa rồi là tôi đã nói nhâm, Trân Dũng có một đứa con trai, theo lý thuyết thì căn nhà này sẽ được chia thành ba phần cho ba người là: bà, Trân Nghị và Điền Mỹ Tuyết, mỗi người một phần. Hiện tại, Điền Mỹ Tuyết nhân nghĩa nên chỉ cần một nửa là đủ. Nếu để công xã xử lý, nói không chừng bà sẽ được chia ít hơn nữa kìa. Bí thư chi bộ lớn tiếng quát lớn.

Nhìn chung ở nông thôn, những việc trong nhà rất ít khi được trình báo lên công an, đều là đi tìm thôn bí thư chi bộ phân, hòa giải và xử lý theo quy định. Thật ra, bí thư chi bộ cũng không hiểu pháp luật gì đó đâu. Dù sao thì ở thời đại này, pháp luật cũng chưa hoàn thiện và nhận thức về pháp luật của mọi người cũng rất thờ ơ.

Ông ta chỉ phân tích vấn đề một cách lý tính theo góc độ công bằng mà thôi. Trước kia, cũng có một ít ví dụ và cách xử lý đại khái cũng được phân xử như vậy. Khi người đàn ông ở trong nhà mất, cha mẹ, vợ và con cái đều được kế thừa một lượng tài sản nhất định, tài sản sẽ được phân chia thành ba phần, mỗi người một phần.

Mẹ Trân nghe xong những lời này, bà ta suy nghĩ tại sao càng chia lại càng ít đi. Bà ta cũng không quật cường nữa mà lập tức nói: "Một nửa thì một nửa."

Điên Mỹ Tuyết cũng thả lỏng hơn, có thể được chia một nửa cũng được, cô ta mới không muốn để cho bọn họ được hời đâu.

Dưới sự chứng kiến của bí thư chỉ bộ, bọn họ đã lập ra một tờ chứng từ quyết định quyền sở hữu căn nhà, mỗi người một nửa. Điền Mỹ Tuyết còn yêu cầu bí thư chi bộ viết lên đó là sau khi phân chia tài sản xong, Điền Mỹ Tuyết và Trân Nghị không còn bất kỳ nghĩa vụ nào đối với hai người lớn tuổi nhà họ Trân, lúc sống không nuôi, lúc chết không an táng và không còn bất kỳ liên quan nào cả.

Hiện tại, cô ta cũng được xem như người đã có tài sản, cô ta sợ sau này mẹ Trần sẽ ăn vạ mình khi thấy cuộc sống của cô ta tốt hơn.

Mẹ Trân khịt mũi coi thường, bà ta cũng đồng ý. Rốt cuộc hiện tại Điền Mỹ Tuyết như vậy, không biết ngày nào đó cô ta không có cơm ăn mà mò tới cửa nhà, dựa vào mối quan hệ mà bòn rút bọn họ thì sao.

Hai người trong lòng từng người đều có tính toán, không muốn có bất kỳ liên quan nào tới đối phương, cho nên chuyện này được giải quyết một cách thuận lợi.

Điền Mỹ Tuyết yêu cầu trong vòng ba ngày cô ta sắp dọn đi, mẹ Trần cần phải đưa cho cô ta một nửa số tiền bán nhà. Nếu trong vòng một tháng mà căn nhà còn chưa bán được thì dựa theo giá cả ước lượng mà giảm giá 80 đồng cho cô ta.

Xuất phát từ lòng tốt và cũng kiếm thêm tiền cho thôn, bí thư chi bộ còn cung cấp thêm một ý tưởng cho Điền Mỹ Tuyết.

Trước kia, ở trong thôn còn ăn chung nồi, có rất nhiều căn nhà bằng gạch nung. Hiện tại, chúng đang bị bỏ trống và tương đối cũ nát, nhưng nếu xây một cái giường đất, thay mái nhà và xây lại hàng rào bằng tường ở trước sân. Nếu không muốn trì hoãn việc tìm chỗ ở thì cô ta có thể bỏ tiền ra mua hai căn nhà. Trong thôn có thể tính mức giá tổ cho cô ta, dù sao đó cũng là nhà bằng gạch nung và cũ nát.

Điền Mỹ Tuyết nhất thời cũng không thể suy nghĩ được cách nào càng tốt hơn nữa, cho nên cô ta đồng ý.

Quả nhiên là bí thư chi bộ đã cho cô ta một cái giá rất phù hợp, hai mươi đồng cho hai căn nhà tồi tàn, rất rẻ nhưng thật sự cũng rất cũ nát.

Điền Mỹ Tuyết cẩn thận xem xét những căn nhà bằng gạch nung, cuối cùng cô ta chọn lựa hai căn nhà tương đối chắc chắn ở bên cạnh.

Sau đó, ba ngày này cô ta đã làm việc không ngừng nghỉ, tìm người hỗ trợ xây giường đất, bếp lò, đổi nóc nhà, chặt những thân cây làm cọc làm hàng rào xung quanh căn nhà, quét tước tu sửa trong phòng.

Ngày thứ tư, rốt cuộc cô ta đã có thể dọn vào nhà mới của bản thân. Tuy rằng căn nhà này rất cũ nát nhưng nó lại là căn nhà thuộc về bản thân. Mấy ngày nay, cô ta cũng nhận đủ mọi ánh mắt xem thường và cười nhạo của mọi người. Hóa ra, việc trở thành quả phụ cũng không phải là tốt đẹp như cô ta đã nghĩ. Cô ta muốn tìm người làm việc cho mình như xây giường đất hay thay nóc nhà, những người đàn ông trẻ tuổi cường tráng đều không muốn tới, phụ nữ ở trong nhà đều không đồng ý, bọn họ cũng sợ bị gièm pha.

Điền Mỹ Tuyết chỉ có thể tìm một ít người đã lớn tuổi làm cho mình, công việc vừa khó khăn lại khiến lòng người thấy sợ hãi nên tiên công phải trả cao hơn, cô ta cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô ta không có đàn ông.

Mẹ Trần quay về nhà kể lại chuyện bản thân chịu thiệt thòi hôm nay ra, người trong nhà cũng không còn cách nào khác. Bí thư chi bộ cũng đã nói rồi, bọn họ cũng chỉ có thể bóp mũi nhận lấy, may mắn là còn có thể đòi lại một nửa căn nhà.

Bọn họ nhanh chóng liên hệ với người nhà cần nhà ở kia. Người ta cảm thấy sợ hãi vì Trân Dũng đã chết ở trong nhà nên không dám muốn mua căn nhà của bọn họ. Cho dù có giảm giá thì bọn họ cũng không dám mua nữa.

Cuối cùng, lại hỏi thêm mấy nhà khác nữa, chẳng ai dám mua căn nhà này cả, bọn họ nói là đen đủi. Với cái đức tính của Trân Dũng, ai tình nguyện ở căn nhà của anh ta, chứ đừng nói là anh ta đã chết ở bên trong căn nhà đó chứ.

Thế là cuối cùng trong vòng một tháng, người nhà họ Trần cũng chưa thể bán được căn nhà. Lúc trước, bọn họ cũng đã bỏ ra khoảng hơn một trăm tới hai trăm đồng để xây được căn nhà này. Hiện tại, vậy mà căn nhà này lại bán không được.

Còn phải giảm giá 80 đồng cho Điền Mỹ Tuyết. Nếu không bán được căn nhà, còn phải đưa 80 đồng cho cô ta, đúng là mất cả chì lẫn chài mà.

Mẹ Trân tức tới nỗi ngứa răng.

Mãi cho đến cuối cùng, mẹ Trần vẫn chưa thể bán được căn nhà này. Nhiều năm về sau, ba Trân và mẹ Trần đã già cả bị nhà thằng cả đưa tới căn nhà đổ nát này ở. Cuối cùng, cả hai chết già ở trong căn nhà này. Đây đều là chuyện của sau này. Sau khi Điền Mỹ Tuyết dọn về nhà mới. Buổi tối, cô ta bắt đầu không ngừng mơ thấy ác mộng, mơ thấy trước kia Trân Dũng ở đây đánh đập cô ta rất tàn nhẫn, cảm giác đau đớn từ miệng vết thương đặc biệt rõ ràng ở trong mộng.

Cô ta lại mơ thấy sau khi Trân Dũng chết, cô ta bơ vơ không nơi nương tựa, vất vả phí tâm phí lực để nuôi lớn Trân Nghị. Tuy nhiên, Trân Nghị lại giống như anh ta mà trở thành một tên du côn đường phố nổi tiếng gần xa.

Cô ta muốn cả đời trở nên hùng mạnh hơn nhưng lại không đạt một kết quả tốt. Con cái không nên thân, cuối cùng bản thân bị bệnh chết trong một đêm đông lạnh giá.

Ở trong mộng, Cố Đình Chu, người mà cô ta đã từng hẹn hò trước kia cuối cùng đã trở thành một sĩ quan cấp cao ở trong quân đội.

Sau này, hai đứa nhỏ của anh cũng rất có tiên đồ.

Ngoài ra, số phận của những người xung quanh xuất hiện ở trong đầu cô ta như một cuốn phim, đặc biệt chân thật.

Lại một đêm nữa, tỉnh dậy sau cơn mơ.

Điền Mỹ Tuyết xoay người ngồi dậy, cô ta đã biết cơ bản là không phải cô ta đang nằm mơ, mà là cô ta có được ký ức của kiếp trước. Kiếp đó, cô ta sống cũng không được như ý.

Cũng may là hiện tại con cái còn nhỏ, cô ta cũng còn trẻ, mọi thứ đều còn kịp để thay đổi.

(Lý Thanh Vận xuyên vào sách. Ở trong sách, Điền Mỹ Tuyết có được ký ức của kiếp trước từ lúc xưa và nó khác hoàn toàn với tình tiết ở trong sách. Xin đừng nhầm lẫn.)

Điền Mỹ Tuyết kích động v.uốt ve ký ức của mình. Cô ta kinh ngạc phát hiện ra số phận của những người ở trong trí nhớ của mình đều đúng, chỉ ngoại trừ một người khác biệt, đó chính là vợ của Cố Đình Chu, Lý Chiêu Đệ.

Trong trí nhớ của cô ta, Cố Đình Hoa từng nhắc tới kiếp trước Lý Chiêu Đệ đối xử với hai đứa nhỏ cực kỳ không tốt, không đánh thì là mắng. Cố Đình Chu cũng không có tình cảm gì đối với cô ấy cả, dẫn tới sau này cô ấy bị người khác gài bẫy nhảy khỏi xe lửa mà tử vong. Sau này, Cố Đình Chu dẫn theo hai đứa nhỏ đi theo quân đội.

Cố Đình Hoa còn nói rằng một mình anh nuôi lớn hai đứa nhỏ, bọn nhỏ cũng rất có tiền đô. Cố Đình Chu cũng trở thành một quan chức cấp cao mà người khác muốn thấy mặt anh cũng trở nên khó khăn.

Nhưng rõ ràng là kiếp này có sự lệch lạc rất lớn. Chỉ với hai lần tiếp xúc với Lý Chiêu Đệ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này tuyệt đối không phải là người tốt.

Cô đối xử với bọn nhỏ cũng không tồi. Cố Đình Hoa còn nói hai đứa nhỏ nhà cô được nuôi dạy rất cẩn thận, thậm chí thằng hai còn uống sữa bột mà rất khó kiếm được nữa.

Điều càng làm cho cô ta kinh ngạc hơn chính là rõ ràng Cố Đình Chu ngoan ngoãn phục tùng Lý Chiêu Đệ. Hai người rất â.n á.i, điều này hoàn toàn khác biệt so với trí nhớ của cô ta.

Là ký ức của cô ta có sai lệch hay là Lý Chiêu Đệ cũng trọng sinh?