Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 145



Sau đó, Cố Đình Chu bàn giao lại công việc ở trong tay mình, đã thay đổi cương vị mới, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.

Có rất nhiều đang nhìn chằm chằm vào anh. Nếu anh không nỗ lực thì sẽ bị đào thải ngay. Trong quân đội cũng không phải là hoàn toàn hồn nhiên.

Nhưng mà dù anh có bận rộn đến mấy, mỗi cuối tuần anh đều sẽ viết thư đúng hạn cho vợ của mình, anh kể cho cô nghe về cuộc sống và nỗi nhớ nhung của mình.

Đồng thời, đơn xin cấp nhà ở cho gia đình của anh cũng nhanh chóng đã được phê duyệt. Thậm chí là bộ phận hậu cần còn đặc biệt yêu cầu anh bớt chút thời gian đi chọn lựa nhà ở nữa.

Những cán bộ bình thường khác không thể lựa chọn nhà ở được. Nếu có thể được chia cho căn nhà ở đã là quá tốt rồi, nhưng mà hiện tại Cố Đình Chu đã khác xưa. Anh ở trước mặt lãnh đạo lớn như thể chạm tay là bỏng. Sau này, nói không chừng là anh còn có thể tiến xa hơn nữa, hậu cần bên kia cũng không dám tùy tiện đắc tội anh.

Vì vậy, Cố Đình Chu đã được hời, anh được chia cho một căn nhà không tồi, là căn nhà có sân riêng mà chỉ có cán bộ cấp trung đoàn trở lên mới có tư cách nhận được.

Hiện tại, anh vừa mới được thăng chức lên tiểu đoàn, cách vị trí trung đoàn một khoảng rất xa. Theo lý thuyết mà nói, anh không có đủ tư cách để được chia căn nhà này.

Lúc đi lựa chọn nhà ở, anh hơi giật mình khi thấy bộ phận hậu cần liệt kê tới căn nhà này, bọn họ giải thích rằng căn nhà này được xếp vào danh sách là có nguyên nhân.

Trước đây, mấy cán bộ cấp trung đoàn sau khi dọn vào sống trong căn nhà này đều có kết cục không tốt lắm. Vì thế, mọi người đều xem thường nó, cho dù là giáng cấp cho cán bộ cấp tiểu đoàn có thể lựa chọn, bọn họ cũng không dám dọn vào đó ở.

Thật vất vả lắm mới lên được tới vị trí tiểu đoàn trưởng, đừng bởi vì phong thuỷ của căn nhà không tốt mà bị giáng chức, vậy phải tìm ai nói rõ lí lẽ đây.

Cho nên căn nhà này đã qua bốn tới năm năm cũng chưa ai ở qua cả. Chuyện này trở thành câu chuyện cười lan truyền khắp quân khu. Ngày thường Cố Đình Chu không có thời gian tìm hiểu chuyện này, cho nên anh không biết, còn có loại chuyện tốt này.

Anh mới không tin vào những chuyện có thần có quỷ này. Cuộc sống của anh do chính anh tự định đoạt chứ không phải là do ông trời quyết định. Chỉ cần anh không làm bất cứ chuyện gì trái với nội quy và kỷ luật trong quân đội và giữ được tấm lòng trung thành với Đảng, ai cũng không làm gì được anh cả.

Mấy người đã xảy ra chuyện trước kia, cũng là vì nội tâm có quỷ, hoặc là bản thân họ ở địa vị cao nên không thể cưỡng lại sự cám dỗ, chứ chuyện này không hề liên quan tới bản thân căn nhà cả.

Cho nên anh vui lòng nhận lấy phúc lợi đặc biệt đã dâng tới cửa.

Thật ra, những căn nhà khác mà bộ phận hậu cần đã chuẩn bị cho anh cũng rất không tồi, đều là nhà lầu, đều ở lầu hai hoặc lâu ba. Hiện tại, đang thịnh hành việc mọi người đều ở nhà lầu, không có hơi ẩm, còn mang phong cách tây nữa.

Anh biết chắc chắn là vợ của mình không thích ở nhà lâu, không chỉ không gian nhỏ mà cách âm cũng không tốt, làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận.

Lầu trên lầu dưới đều là hàng xóm, có làm món nào ngon thì người ở trên lâu một đều sẽ ngửi thấy, không hề có một chút không gian riêng tư nào cho bản thân cả.

Vẫn là căn nhà có sân riêng tốt hơn.

Người trong bộ phận hậu cần dẫn anh đi xem nhà. Đó là một căn tứ hợp viện có sân nhỏ, ngoại trừ căn nhà chính ra, còn có thêm ba gian nữa, phòng bếp, phòng vệ sinh đều có đầy đủ mọi thứ.

Bởi vì đã bốn tới năm năm chưa có ai ở nên trong sân mọc rất nhiều cỏ dại, trong nhà cũng có rất nhiều tro bụi, nhưng lại có rất ít dấu vết của người ở, nhưng những đồ dùng đơn giản ở bên trong lại mới tỉnh. Có lẽ bởi vì mấy người chủ cũ trước kia ở lại đây không quá lâu.

Còn phải cảm ơn những người anh em này đã tặng miễn phí một căn nhà tốt như vậy cho anh. Hiện tại, anh chỉ cần dọn sạch cỏ dại ở trong sân và dọn dẹp nhà cửa một phen, thêm một ít đồ đạc để trang trí nữa là anh sẽ có một căn nhà mới.

Lý Thanh Vận cứ ru rú ở trong nhà một khoảng thời gian. Lúc cần phải ra ngoài, Cố Đình Chu yêu cầu mỗi tuần một bức thư, cô đã tích lũy được ba bức thư mà còn chưa gửi đi.

Nếu không gửi thư hồi âm cho anh thì không biết là tên đàn ông chó này sẽ làm ra những điều kỳ lạ gì nữa.

Hôm qua, cô đã nhận được lá thư đầu tiên của Cố Đình Chu gửi về nhà, là cha Cố đi tới công xã mở cuộc họp nên hỗ trợ mang về cho cô. Tuyết rơi dày đặc, mặt đường trơn trượt, xe đạp của bưu tá cơ bản không thể đi qua được, dựa vào hai cái đùi cũng không thể đi được, công việc của người ta bận rộn.

May mắn là xe bò còn có thể di chuyển được. Tuy nhiên, nó di chuyển đặc biệt chậm, quấn cỏ khô và vải bông quanh móng bò để gia tăng lực ma sát, phòng ngừa trơn trượt. Sáng sớm rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong, cô tùy tiện ăn sáng bằng hai cái bánh bao nhân thịt. Cô khoác lên người chiếc áo choàng bằng lông thỏ mới may, ở bên trong mặc thêm áo bông dày dặn và đi đôi giày Ô Lạp to bản ấm áp, cô chuẩn bị đi ra ngoài.

Đâu tiên là cô đưa Nhị Bảo đến nhà cũ của mẹ Cố bên kia để bà ấy hỗ trợ chăm nom cậu bé một buổi sáng, bà ấy đã chuẩn bị đồ ăn thức uống để chăm sóc cho cậu bé.

Còn bản thân cô ngồi xe bò ở cửa thôn di chuyển tới công xã.

Mọi người đều ở nhà tránh đông, người đi ra ngoài rất ít. Tuy nhiên, mùa đông thật sự quá lạnh, người đi ra ngoài đều sẽ lựa chọn ngồi xe bò, cho nên hôm nay trên xe vẫn có ba người, ông Cố cũng không tính là một chuyến đi tay không.

Ngồi ở đằng trước, trên người ông ấy chỉ mặc một chiếc áo bông đã cũ nát, ở bên ngoài khoác một chiếc áo choàng thật dày làm từ cỏ u - la, vừa có thể chắn gió vừa giữ ấm được một chút, có chút ít còn hơn không có.

Quanh năm suốt tháng, ông ấy đã quen dãi nắng dầm mưa. Ông ấy cũng đã quen từ lâu rồi và cũng không hề cảm thấy có gì cực khổ cả. Ông ấy chỉ cần chăm chỉ làm việc, đứa cháu trai nhỏ của ông ấy sẽ có cơm ăn. Nghĩ đến đây, cả người ông ấy liền cảm thấy tràn trề năng lượng.

Lý Thanh Vận thở dài, cô không đành lòng nhìn thấy người khác khó khăn như thế. Có quá nhiều người khốn khổ, cô cũng thể giúp đỡ được tất cả.

Tới công xã, Lý Thanh Vận đi tới bưu cục để gửi thư trước.

Cô không biết rằng trong giây phút đầu tiên bản thân xuất hiện ở công xã, cô đã bị người khác theo dõi.

Người này không phải là ai khác, đúng là gã đàn ông đã lừa gạt Lý Chiêu Đệ ở trong sách, Trân Lập.

Trong nhà anh ta đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm cho anh ta một công việc tạm thời ở trong huyện.

Anh ta không tập trung làm việc, nhưng lại thành thạo những thứ khác như: ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc và kết bạn được với rất nhiều bạn bè xấu. Sau đó, không bao lâu sau, anh ta đã giở thủ đoạn gian lận ở trong xưởng. Chuyện này bị bại lộ, bị người khác tố cáo nên hiện tại anh ta bị đuổi về.

Đã gặp qua thế giới rộng lớn hơn, anh ta nào đồng ý quay về nông thôn sống một cuộc sống vất vả. Đúng lúc nhà của anh ta ở gần công xã, việc yêu thích nhất hằng ngày của anh ta chính là chạy đến công xã xem náo nhiệt, ngắm nhiều cô gái và vợ của người khác đi tới đi lui.

Đám phụ nữ đó bị anh ta vừa thấy đều lập tức quay mặt qua chỗ khác, vẻ e lệ ngượng ngùng của bọn họ khiến trong lòng anh ta ngứa ngáy.

Một ý tưởng nảy lên ở trong lòng anh ta.

Vì thế, anh ta bắt đầu tìm kiếm con mồi. Con mồi đầu tiên mà anh ta lựa chọn chính là Điền Mỹ Tuyết ở cùng thôn. Anh ta biết chồng của cô ta vừa mới chết, trong nhà của cô ta lập tức sẽ có một số tiền lớn, nhưng hiện tại chính là khoảng thời gian yếu đuối nhất của cô ta và cần người bầu bạn an ủi.

Vì thế, anh ta cố ý tiếp cận Điền Mỹ Tuyết, xum xoe bằng nhiều cách khác nhau.

Điên Mỹ Tuyết có ký ức của kiếp trước nên cô ta đã sớm biết tính toán này ở trong lòng anh ta, cô ta nào sẽ mắc mưu như thế.

Cô ta gọn gàng dứt khoát nói cho Trân Lập biết rằng bà đây tuyệt đối không thể nào bị anh ta lừa được nên hãy từ bỏ ý định này đi.

Lúc Trân Lập chán nản đi về nhà, dường như cô ta nhớ tới cái gì đó và nói có thể chỉ cho anh ta một con đường khác.

Vì thế, cô ta cố ý tiết lộ ra hoàn cảnh của Lý Thanh Vận cho Trân Lập biết, cô là vợ của quân nhân, vẻ ngoài xinh đẹp, quanh năm chỉ lo chăm sóc con cái, chồng vắng nhà không có ở bên cạnh cô, thiếu tình yêu. Mỗi tháng, chồng của cô sẽ gửi tới mười đồng tiền sinh hoạt phí cho cô, trong nhà cô rất có tiền.

Đây quả thực chính một mục tiêu được thiết kế riêng cho Trân Lập.