Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 151



"Cháu muốn cứu cô ấy nên mới đưa đòn gánh cho cô ấy để kéo cô ấy lên nhưng cô ấy bảo không cần và đẩy đòn gánh ra, mắt thấy cô ấy sắp chìm xuống, cháu bèn chạy tới khu vực gần đây tìm người, đúng lúc gặp được ông chú này. Khi chúng cháu quay lại đây thì cô ấy đã không còn vùng vẫy nữa. Bọn cháu hợp sức kéo cô ấy lên, sau đó cháu đi tìm ông chú Cố đến khám, nhưng ông ấy bảo không cứu được nữa." Nói xong, cậu cúi đầu im lặng.

Thấy cậu tự trách như vậy, cha Cố tin lời cậu. Cha Cố võ vai, im lặng an ủi cậu bé.

Chuyện hôm nay đã tạo ra đả kích mạnh mẽ với cậu thiếu niên này, một người sống sờ sờ lại chết ngay trước mặt cậu mà cậu lại không thể cứu được, có lẽ chuyện này sẽ ám ảnh cậu cả đời. Mấy ngày kế tiếp cậu đều bị mất ngủ, hình ảnh thê thảm của người phụ nữ kia cứ xuất hiện trong đầu cậu mãi.

Ông chú hợp sức với cậu cứu người cũng đứng ra nói: "Bọn tôi đã cố gắng hết sức nhưng lúc vớt lên thì người đã chết rồi."

Mọi người lặng lẽ thở dài, bấy giờ hàng xóm của Liễu Thúy Hoa mới lên tiếng: "Mấy hôm nay tôi nghe thấy cả nhà bọn họ cãi nhau dữ dội, Liễu Thúy Hoa nói bóng nói gió rằng cô gái này đã gả tới đây lâu như vậy mà vẫn không thích ứng. Bình thường nhà bọn họ cứ cách hai ba ngày lại cãi nhau, nếu cô bé này dám nói lại một câu thì sẽ bị cả nhà bọn họ đánh. Ngày mùa đông cô ấy còn phải mặc lại chiếc áo bông rách của Liễu Thúy Hoa khiến cả người đều lạnh lẽo.'

Nói xong, người thím nọ kéo bàn tay sưng như móng lợn và bàn chân mưng mủ của người phụ nữ ra, mắt cá chân của cô ấy sưng to, phần da chân dưới ống quần cũng không có chỗ nào lành lặn.

Hình ảnh này khiến Lý Thanh Vận nhớ đến Thanh Hoàn, trước đây cô ấy cũng bị như vậy, nếu cô không cứu cô ấy, có lẽ kết cục của Thanh Hoan cũng chưa xót và thê lương giống người phụ nữ này.

Những người phụ nữ có mặt đều rơi lệ cảm thông, Liễu Thúy Hoa không phải là người, một cô gái tốt lại bị bà ta tra tấn tới mức không muốn sống nữa.

Có người bất ngờ lên tiếng: "Con trai của Liễu Thúy Hoa đã đổi tới hai người vợ nhưng không có ai mang thai cả, có khi nào là con trai của bà ta bị vô sinh hay không?”

"Đến bây giờ bà mới biết à? Còn tôi thì đã nhìn ra từ lâu, chắc chắn là do bản thân con trai bà ta không thể có con mà lại đổ lỗi lên con gái nhà người ta, khiến cô ấy phải tự sát. Bọn họ đúng là táng tận lương tâm, sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục."

Mọi người sôi nổi bàn tán, bấy giờ người đi thông báo cho Liễu Thúy Hoa cũng dẫn theo cả gia đình bọn họ tới.

"Con đĩ nhỏ không biết xấu hổ, sao mày dám chết, tao tốn biết bao nhiêu tiên cưới mày về nhà vậy mà ngay cả một cái trứng cũng không sinh ra được." Liễu Thúy Hoa lớn tiếng chửi rủa.

Thấy vậy, Lý Thanh Vận không có hứng thú xem tiếp nữa, cách sống của đám người này quá ghê tởm.

Một người đang sống sờ sờ lại bị bức chết vì lý do vớ vẩn như vậy, sau khi chết còn bị chửi rủa nữa chứ.

Nhưng vì cô gái này chết do tự sát nên những kẻ gián tiếp hại chết cô ấy không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì trước pháp luật, bọn họ chẳng qua chỉ bị người đời mắng mỏ vài câu mà thôi.

Trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện bất công, cô không có khả năng giúp đỡ hết tất cả, cô chiêu có thể cố gắng bảo vệ tốt những người ở bên cạnh mình mà thôi.

Sau đó, mẹ Cố nói cho cô biết sự việc đã giải quyết xong. Lúc nhà gái biết chuyện, việc đầu tiên bọn họ làm là chạy tới nhà Liễu Thúy Hoa rồi bồi thường chứ không phải thương tiếc con gái mình. Ban đầu Liễu Thúy Hoa không muốn bồi thường nhưng đối phương náo loạn quá dữ dội, cha Cố cũng mặc kệ bà ta, bảo bọn họ tự giải quyết với nhau.

Cuối cùng Liễu Thúy Hoa bất đắc dĩ bị ép phải bồi thường năm mươi đồng cho êm chuyện.

Sau khi nhận được lợi ích, đối phương viết cam kết rằng sau này sẽ không đến đòi tiền nữa. Từ đầu đến cuối, không có ai thật lòng tiếc thương cho cái chết của người phụ nữ. Cùng ngày, gia đình Liễu Thúy Hoa chỉ vào trong núi đào hố rồi chôn cô ấy xuống, ngày cả một chiếc quần tài mỏng manh cũng không có, cô ấy bị chôn một cách vội vã như chính cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy vậy.

Thật đáng buồn!

Chuyện này cứ quẩn quanh trong đầu Lý Thanh Vận, phải mất một khoảng thời gian khá lâu cô mới bình tĩnh lại.

Trong thời đại khắc nghiệt này, cuộc sống của phụ nữ vô cùng khó khăn, cô chỉ có thể chăm sóc cho bản thân và người thân của mình mà thôi.

Năm 1967 đến đúng hẹn.

Tết Nguyên Đán vừa kết thúc, thời gian chính thức bước vào tháng chạp, trong thời tiết giá rét này Lý Thanh Vận chỉ trốn ở nhà hết ăn lại uống.

Thân là anh trai, Đại Bảo tiếp nhận trách nhiệm trông chừng em trai còn cô phụ trách cho hai đứa nhỏ ăn no và làm áo khoác lông vũ cho mình, cô rất nhớ áo khoác lông vũ của kiếp sau.

Bắt đầu từ mùa đông, trong nhà được chia thịt nên cô không đến tìm thím Giang mua thịt nữa, tuy lúc trước Cố Đình Chu đã mang theo một phần thịt dự trữ trong nhà nhưng vẫn còn lại rất nhiều, một mình cô chẳng ăn bao nhiêu.

Đại Bảo đã không ăn cơm nhà hơn nửa tháng nên hơi gầy hơn lúc trước, vì vậy mỗi ngày cô đều thay đổi các phương pháp chế biến khác nhau để nấu thịt chó cậu bé ăn, tranh thủ làm cho cậu bé béo lên.

Trong vòng mấy tháng, dưới sự chăm sóc của cô Đại Bảo và Nhị Bảo đã cao và đầy đặn hơn trông thấy.

Trong nhà không có người khác nên Lý Thanh Vận quyết định lấy bánh bao cất giữ trong không gian đã lâu ra ăn cho đỡ thèm, thỉnh thoảng lười nấu cơm cô sẽ lấy thức ăn làm sẵn trong không gian ra ăn.

Vì tay nghề nấu ăn của cô tốt nên Đại Bảo không hề nghi ngờ gì cả, cậu bé còn khen cơm mẹ nấu quá ngon, ngày nào cũng ăn hết sạch. Ngoại trừ trái cây, những thức ăn khác trong không gian Lý Thanh Vận đều lấy ra cho Đại Bảo ăn, quả nhiên trẻ con đều thích gà rán và khoai tây chiên của KFC, bà mẹ già Lý Thanh Vận cười trộm, thì ra là trẻ con sống ở thời đại nào thì khẩu vị cũng giống nhau.

Về phần trái cây, trừ táo và lê có thể lấy ra cho hai đứa nhỏ ăn thử, còn những thứ khác Lý Thanh Vận chỉ dám trốn trong không gian ăn một mình. Có một hôm cô lén ăn sầu riêng, Đại Bảo đã nói trong nhà hôi quá và hỏi có phải mùi hôi này là do Nhị Bảo gây ra hay không.

Hiện giờ Nhị Bảo rất hứng thú với trái cây ngọt ngào, nếu cô dùng muỗng dầm táo đút cho cậu bé thì Nhị Bảo có thể ăn hết khoảng nửa quả, cậu bé vừa ăn vừa ch.ảy nước miếng trong rất đáng yêu.

Lý Thanh Vận chỉ chừa lại hai con thỏ trong không giá để ăn tết, số còn lại đã bị cô làm thành thịt nguội, hiện giờ trong không gian có chừng hai chậu thịt thỏ nguội. Mỗi khi muốn ăn cô chỉ cần lấy ra một chén, rất tiện lợi, món này có thể ăn như đồ ăn vặt hoặc ăn kèm với cơm.

Lý Thanh Vận làm hai vị thịt nguội, một loại siêu cây và một loại cay nhẹ, loại cay nhẹ là dành riêng cho Đại Bảo.

Vì thịt lợn rừng quá nhiều nên cô cũng lấy mấy chục cân ra làm thịt băm để ăn kèm với màn thầu, bánh nướng, mì hoặc cơm, số thịt băm này đủ để nhà họ ăn trong cả mùa đông.

Lý Thanh Vận cũng mang cho Cha Cố, mẹ Cố và gia đình Trình Kiệt mỗi chỗ một chén thịt thỏ nguội và một chén thịt băm.

Thu Cúc và mọi người đều nói thịt thỏ nguội quá cay, nếu ăn kèm với cơm thì đỡ hơn chút, chỉ có Trình Kiệt chịu được, sau khi ăn mặt không hề đổi sắc. Về phần thịt dê, Lý Thanh Vận cũng bỏ công ra làm một mẻ thịt dê xiên vừa đủ hai mẹ con ăn, lúc ăn chỉ cần nướng thịt trên bếp lò nhỏ, nướng thịt xông thì có thể nướng thêm một ít rau củ ăn kèm. Thịt nướng mà chấm với nước chấm vạn năng thì tuyệt vời vô cùng.

Đại Bảo không ngờ thịt lại có nhiều cách ăn như thế, đây là chuyện mà trước đây ngay cả nghĩ cậu bé cũng không dám nghĩ, thật sự quá tuyệt.

Còn tâm trạng của Điền Mỹ Tuyết bên kia lại không tốt như thế.

Từ lúc bị tống tiền, cô ta đã buồn bực, ấy vậy mà khi còn trai về nghỉ đông còn móc ra hai bài kiểm tra nhăn nhúm, bài ngữ văn bốn mươi lăm điểm còn toán thì năm mươi điểm.