Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 158



Hai chị em vừa mới rời đi, Mao Đầu và Nhị Ngưu liên lần lượt đến chúc tết.

Lý Thanh Vận như thường lệ tặng đồ ăn vặt và bao lì xì, Mao Đầu được hai hào và Nhị Ngưu được một hào, chỉ là Nhị Ngưu không chịu nhận, nói rằng bản thân đã là người trưởng thành, không cần tiền mừng tuổi, Lý Thanh Vận cũng không tiếp tục kiên trì.

Lý Thanh Vận giữ bọn họ ngôi lại trong chốc lát, không bao lâu sau, Đại Bảo đã trở lại, lấy từ trong quần áo và túi quân của mình ra một đống lớn đồ ăn vặt, đặt trên bàn, mời hai người họ ăn thoải mái.

Ba người cùng nhau ăn đồ ăn vặt, lại nhặt mấy quả pháo chưa đốt trong sân lúc đốt pháo ngày hôm qua, chơi đùa một lúc, trong sân tràn đầy những âm thanh đôm đốp đôm đốp, Lý Thành Vận không cho hai đứa nhỏ chạm vào, Nhị Ngưu liền dẫn theo hai người bọn họ ra ngoài chơi.

Chơi đùa một hồi, cũng cảm thấy không còn thú vị, liên thương lượng cùng nhau đi chúc tết những nhà khác trong thôn, tuy rằng không có bao lì xì, nhưng chơi rất vui, quan trọng nhất là người ta còn có đồ ăn vặt hoặc thứ gì đó.

Dù sao có Nhị Ngưu ởi theo, Lý Thanh Vận cũng an tâm, sau khi dặn dò vài câu liên để cho bọn họ rời đi.

Lý Thanh Vận ở trong nhà cũng có mất đứa nhỏ trong thôn đến chúc tết, hiếm lắm mới có dịp mừng năm mới, cô cũng hào phóng, mỗi người đều đặt tặng đồ ăn vặt, mỗi người một nắm đậu rang, hai viên kẹo trái cây.

Mấy đứa cháu nội của nhà thím Giang và thím Lý cũng đến chơi, còn có mấy đứa cháu nội của nhà đại đội trưởng, Lý Thanh Vận đưa cho mỗi người bọn chúng một cái bao lì xì vài xu tiền, không nhiều, chỉ bày tỏ thành ý.

Hai đứa nhỏ ở nhà quả phụ Vương cũng đã tới, còn mang theo khoai lang khô mà chính mình làm, còn chưa kể, kiếp trước Lý Thanh Vận thích ăn loại khoai lang khô này nhất, năm nay thời gian không dư dả, nhà mình không có làm khoai lang khô.

Lý Thanh Vận đón bọn họ mời vào nhà ngồi, hỏi bọn họ tình hình gần đây như thế nào, lương thực trong nhà có đủ ăn hay không.

Ni Tử nói khá nhiều, nói cho cô nghe về chuyện trong nhà một cách lộn xộn.

Lương thực đầu người năm nay được chia đủ, lương thực tỉnh cũng nhiều, bọn họ đổi toàn bộ lương thực tinh được chia cho thành các loại ngũ cốc, nếu tiết kiệm hơn một chút, hoàn toàn đủ cho một nhà ba người bọn họ ăn trong một năm.

Một năm trước, công điểm trong nhà còn có thể đổi được một chút tiền, dùng để mua đồ dùng sinh hoạt cho năm sau, còn có thể đặt mua đồ mừng năm mới cho năm nay là đủ rồi.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ choai choai đã bắt đầu biết phụ giúp gia đình, có thể có cuộc sống thoải mái, hơn nữa tinh thân đã khá hơn lúc trước nhiều, Lý Thanh Vận cũng bớt vài phần áy náy với quả phụ Vương.

Cô dặn dò hai đứa nhỏ phải cẩn thận một chút, thuế ruộng trong nhà đều phải chú ý.

Có một số thôn có ăn trộm, người làm biến trong thôn, ăn không đủ no sẽ chạy đi trộm khắp nơi, nhà bọn họ chỉ có hai đứa con nhỏ choai choai và một bà lão tuổi già sức yếu, không thể nghi ngờ là đối tượng ra tay của loại người này.

Ni Tử nghiêm túc nhớ kỹ.

Lý Thanh Vận cho bọn họ thêm một ít hạt thông rang của mình làm quà đáp lễ, bọn họ còn nhỏ, chắc chắn là không thể hái được hạt thông, cũng không nỡ mua, cuối cùng lại đưa cho mấy cái bánh nhân đậu.

Đến trưa, trong nhà không còn trẻ con đến chúc tết nữa, các hộ gia đình cũng chuẩn bị nấu cơm anh, hôm nay đều ăn cơm nhà làm.

Lý Thanh Vận nghĩ đã lâu không ăn cá hầm cải chua, liền hấp một nồi cơm tẻ lớn, lấy ra cá đông lạnh rã đông, lại lấy ra một miếng dưa chua mà mình ướp, chuẩn bị làm một nồi cá hầm cải chua ăn.

Con cá chỉ làm một nửa, một nửa còn lại để lần sau ăn, hai người bọn họ căn bản không ăn hết cả một con cá.

Cá của Lý Thanh Vận còn chưa ra khỏi nồi, Đại Bảo đã tung ta tung tăng trở về, thằng bé vội vàng khoe ra bao lì xì thu hoạch được hôm nay, ước chừng thu hoạch gần tám hào tiền lì xì, khiến thằng bé mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt như suy tư gì đó của mẹ mình, thằng bé nhanh chóng che kín túi tiền lại.

"Mẹ ơi, con còn chưa cầm ấm tay đâu!"

Đương nhiên, cuối cùng Lý Thanh Vận cũng không tịch thu kho tiền nhỏ của thằng bé, suy cho cùng, ý thức quản lý tài sản của trẻ nhỏ cần được bồi dưỡng từ nhỏ, như vậy mới có thể kí.ch thích sự chủ quan chủ động của chúng.

Sau khi lớn lên mới không coi tiền tài như rác rưởi hoặc là keo kiệt bủn xỉn, chủ trương nhất quán của cô chính là, chỗ nên tiêu tiền thì không thể tiết kiệm, chỗ không nên tiêu thì một cắc bạc cũng không được tiêu bậy.

Lâu lắm rồi không ăn cá hầm cải chua, nếm thử quá ngạc nhiên, dưa chua chính mình ngâm ăn quá ngon, vừa giòn vừa chua, ngon miệng.

Hai mẹ con mỗi người ăn xong hai bát cơm tẻ, đến cả nước canh cũng được ăn sạch sẽ. Nhân dịp mừng năm mới, Lý Thanh Vận cũng bắt đầu cho Nhị Bảo ăn thịt thô, đặc biệt lọc bỏ xương cá, băm nhỏ một miếng thịt cá nhỏ, hấp cho chín rồi nghiền nhuyễn với cháo cho Nhị Bảo ăn, cậu bé vừa nếm được miếng đầu tiên, đôi mắt đều sáng lên, gấp không chờ nổi bắt lấy cái muỗng trong tay Lý Thanh Vận, giống như muốn nói, mẹ ơi, nhanh lên, con muốn nữa.

Đứa nhỏ Nhị Bảo này, đúng là không khiến người ta hao tâm trong việc ăn uống, có gì ăn nấy, rất dễ nuôi.

Đương nhiên, trẻ con ở thời đại này đều rất dễ nuôi, dù sao thì thứ có thể ăn được thật sự không nhiều lắm, có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi.

Buổi chiều, nhờ Đại Bảo dẫn Nhị Bảo chơi ở nhà, Lý Thanh Vận cũng mang theo bánh nhân đậu chính mình làm và một ít đồ ăn vặt, đặc biệt đi thăm một số gia đình trong thôn để chúc tết, nhà cha Cố mẹ Cố và nhà Trình Kiệt khẳng định không thể thiếu, còn có nhà mấy thím có quan hệ tốt, nhà của đại đội trưởng.

Đều chỉ ở lại hàn huyên vài câu rồi đi, mọi người đều biết trong nhà cô còn có hai đứa con nhỏ cần chăm sóc, cũng không ép cô ở lại.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã tự mình ngủ, có lẽ là do chơi mệt rồi, Đại Bảo vẫn trần truông, cô vội vàng lấy chăn đắp cho con, để bị cảm thì không hay.

Ngày mai là mùng hai, ngày trở về nhà mẹ đẻ, lần trước đã hẹn với Thanh Hoan sẽ qua chơi vào mùng hai, ngày mai cô chắc chắn sẽ đến, bên phía Thanh Duyệt hẳn là không tới được, cô tính toán ngày sinh dự tính cũng trong khoảng thời gian này, chắc sẽ sinh trong mấy ngày nữa.

Bây giờ chỉ có thể chờ người báo tin, cô phải cùng Thanh Hoan đi thăm Thanh Duyệt nữa mà. Cô đã chuẩn bị xong món quà dành cho đứa cháu nhỏ mới sinh của mình, dạ một cái yếm đỏ do chính mình làm ra, một chiếc mũ thai nhỏ, còn có một đống quần áo nhỏ mai cho Nhị Bảo và mùa hè mùa thu năm ngoái, mỗi tháng Nhị Bảo đều lớn lên rất nhiều, quần áo trước đây đều đã chật, trực tiếp tặng cho đứa cháu nhỏ để sau này lớn hơn mặc cũng khá ổn.

Về phần vải bông trước đó cô cũng đã tặng cho Thanh Duyệt vài miếng, hẳn cũng đủ rồi.

Còn có chính là táo đỏ đường đỏ chuẩn bị cho người mới làm mẹ, món heo chuyên dụng để ra sữa cũng không thể thiếu.

Mùng hai năm mới.

Sáng sớm, bữa sáng đã được nấu từ sớm còn đang hâm nóng trong nồi, chờ Đại Bảo rời giường ăn cơm.

Lý Thanh Vận lấy nguyên liệu nấu ăn bản thân đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra, một con thỏ con tươi, một nửa thịt chân dê, một cân tôm đông lạnh, một cân xương sườn lợn rừng.

Món ăn hôm nay cô nấu tương đối phức tạp, cho nên phải xử lý trước, không thể nhiều lần để khách tới chơi giúp đỡ, chuẩn bị xong sớm một chút, có thể dành ra nhiều thời gian trò chuyện với Thanh Hoan hơn.

Hôm nay phải làm các món thỏ nồi, chân dê nướng đặc chế, tôm luộc trắng, cùng với canh xương sườn củ cải rong biển.

Sự kết hợp của ba món mặn một món canh và cơm.

Nhiệm vụ hôm nay của Đại Bảo cũng là trông em trai, buổi chiều Lý Thanh Vận làm việc xong thằng bé mới được giải phóng, chẳng qua thằng bé cũng đã quen.