Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 167



"Mẹ đã luộc mười quả trứng gà cho các con mang theo trên đường ăn. Trên đường đi, các con phải cảnh giác một chút, chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt, đừng để cho bọn buôn người bắt mất bọn nhỏ đó." Mẹ Cố không yên tâm dặn dò.

Cố Đình Chu gật đầu.

Mãi cho đến khi xe bò đã đi thật xa, hai người già cả vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo.

Một nỗi buồn man mát dâng lên ở trong lòng Lý Thanh Vận.

Nhưng sau đó lại bị mấy câu nói của hai đứa nhỏ chọc cười khiến cô quên mất cả việc đó.

Từ trong thôn đến công xã, từ công xã đến huyện thành, từ huyện thành đến tỉnh thành.

Sau khi thay đổi nhiều loại phương tiện giao thông khác nhau và bôn ba suốt một buổi sáng, rốt cuộc một nhà bốn người cũng đã đến ga xe lửa nửa tiếng trước khi xe khởi hành.

Đây vẫn là lần đầu tiên mà Lý Thanh Vận tới tỉnh thành ở thời đại này.

Nhưng mà cô không rảnh để bận tâm quá nhiều bởi vì cô thật sự quá mệt mỏi, đầu cứ ong ong suốt.

Xe buýt nhỏ ở thời đại này đông đúc đến mức đừng mong sẽ được thoải mái ngồi, một mùi hương kỳ lạ khiến ai cũng buồn nôn.

Bọn họ còn dẫn theo hai đứa nhỏ nữa. Cho dù Cố Đình Chu đã rất săn sóc cô, Nhị Bảo vẫn luôn được anh ẵm, Đại Bảo cũng biết dựa gần cha mẹ, không cần ai đặc biệt chăm sóc mình, Lý Thanh Vận vẫn khó chịu không nhịn nổi.

Cố Đình Chu bắt đầu hối hận đêm qua không nên lăn lộn vợ của mình như vậy, làm cho cô mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc.

Khi tới ga xe lửa, cuối cùng cả nhà bốn người có thể nghỉ chân một chút, cách giờ xe lửa xuất phát còn nửa tiếng đồng hồ.

Cố Đình Chu nhìn thấy một người bán rong lén lút bán quýt ở bên ngoài ga xe lửa, anh vội đuổi theo người đó và mua hết toàn bộ quýt ở trong túi.

Tuy rằng hơi khó chịu, nhưng sau khi ăn quýt xong, Lý Thanh Vận thật sự cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, tinh thần cũng tốt không ít.

Vỏ quýt cũng có tác dụng giúp tinh thần phấn chấn hơn.

Dọc đường đi, tinh thần của Đại Bảo thật sự không tôi, đôi mắt đảo tới đảo lui quan sát thế giới phồn hoa.

Tòa nhà cao mấy tầng và người tới người lui vội vã muôn hình muôn vẻ.

Đây là thế giới thằng bé chưa từng trông thấy qua. Nơi mà thằng bé đã từng đi xa nhất chính là huyện thành, là nơi mà lúc trước đi chụp ảnh gia đình cha của thằng bé đã dẫn nó đi.

Nơi này còn lớn hơn cả huyện thành nữa và càng phồn hoa hơn.

Thật ra, Lý Thanh Vận cũng giống thằng bé vậy. Đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy tỉnh thành ở thời đại này.

Chúng hơi kém hơn một chút so với trong tưởng tượng của cô. So với những tòa cao ốc của thế hệ sau mà nói, có vẻ chúng hơi cũ kỹ và tồi tàn.

Nhưng mà tỉnh thần của mọi người lại mạnh mẽ hơn thế hệ sau rất nhiều. Tuy rằng mọi người đều thắt lưng buộc bụng, ăn thịt cũng trở nên hiếm hoi nhưng mọi người vẫn cứ tràn ngập hy vọng sống.

Có đôi khi cô cũng suy nghĩ vì sao thế hệ sau rõ ràng là đủ cơm ăn áo mặc nhưng lại sống càng ngày càng không hạnh phúc và áp lực càng lớn như thế?

Trong lòng cô đã có đáp án.

Bởi vì sợ bỏ lỡ chuyến xe nên cả nhà không đi dạo ở bên ngoài, cả nhà bọn hoi tìm một vị trí còn trống ở ga xe lửa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cố Đình Chu thấy tinh thần của Lý Thanh Vận tốt hơn rất nhiều, lúc này anh mới yên tâm hơn.

Anh tìm một chút nước ấm pha sữa cho Nhị Bảo uống. Sau đó, anh đút cho cậu bé ăn thêm nửa bánh bao thì mới được tính no rồi.

Dọc đường đi, đứa nhỏ này cũng rất tranh đua. Đi tới một nơi xa lạ như thế, cậu bé không khóc không quậy phá, mà chỉ mở to hai mắt tròn xoe giống như anh trai của mình mà quan sát khắp nơi.

Người đi ngang qua đều hâm mộ mà nhìn một nhà bốn người.

Nam tuấn tú nữ xinh đẹp, thật đúng là một đôi trai tài gái sắc, nhìn là cũng biết điều kiện trong nhà không tồi rồi.

Hai đứa nhỏ đều bụ bẫm, đặc biệt là đứa nhỏ nhất, hai con mắt cứ đảo qua đảo lại, mà không dừng lại khiến ai cũng thấy lạ.

Một người phụ nữ ở trong một góc cũng thấy cả nhà bốn người, ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên người Nhị Bảo trong tay Cố Đình Chu. Sau đó, cô ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Dường như Cố Đình Chu phát hiện ra mà ngẩng đầu lên nhưng anh chẳng nhìn thấy gì cả.

Cố Đình Chu ẵm Nhị Bảo và vác hành lý, còn Lý Thanh Vận ôm chặt Đại Bảo.

Cả nhà bốn người gian nan mới lên được xe lửa.

Cuối cùng, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước kia, Cố Đình Chu mua vé xe cho bản thân đều là mua vé ngồi, thậm chí là vé không có chỗ ngồi, một mình anh có đi xe như thế nào đều được.

Nhưng mà lần này suy xét đến vợ của mình và hai đứa nhỏ, anh cố ý dùng thân phận quân nhân của mình đi mua hai vé giường nằm.

Sau khi người bán vé biết bọn họ còn dắt theo hai đứa nhỏ, người đó còn cố ý bán cho anh hai tấm vé giường nằm ở dưới.

Vì thế, hiện tại bọn họ có thể ngồi đối diện nhau và cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ rồi.

Nửa ngày tiếp theo, bọn họ đều sẽ ở trên chiếc xe lửa này.

Trên giường trên ở hai bên có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ cũng đang bế một em bé.

Người phụ nữ ở giường trên của Lý Thanh Vận vừa mới tiến vào đã mang điệu bộ muốn nói lại thôi. Nhìn thấy bọn họ cũng dắt theo hai đứa nhỏ nên cô ta cũng không nói nữa. Có lẽ là cô ta muốn đổi vị trí giường nằm.

Tất nhiên là Lý Thanh Vận cũng muốn ngủ ở giường dưới nên cô giả vờ như không biết, cô đặt đồ đạc của mình lên trên giường.

Xe lửa bắt đầu xình xịch di chuyển, Đại Bảo cách lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài, thằng bé cảm thấy tất cả đều rất mới lạ.

Cố Đình Chu giao con cái cho Lý Thanh Vận, anh cầm theo một cái hộp cơm rỗng đi tới toa ăn ở phía trước mua một ít canh nóng về để ăn cơm.

Ba người uống canh nóng, ăn bánh nhân đậu, sủi cảo ở nhà mang tới và trứng gà mà mẹ Cố đã chuẩn bị cho.

Người phụ nữ ở giường trên cũng lấy bánh mà mình đã mang theo ra ăn. Thỉnh thoảng, ánh mắt của cô ta ngó xuống cả nhà bốn người ở giường dưới, cô ta thấy hơi hâm mộ.

Người đàn ông trung niên ở phía đối diện vừa lên xe đã nằm xuống ngủ ngay.

Lý Thanh Vận không có cảm giác thèm ăn, cô ăn được một chút đã ôm Nhị Bảo đi ngủ trưa.

Đại Bảo quan sát mọi thứ mới mẻ một lúc, thằng bé cũng không còn tinh thần. Một lát sau, thằng bé cũng ngủ thiếp đi. Cố Đình Chu ngồi ở một bên chợp mắt, canh chừng vợ và các con của mình. Lý Thanh Vận ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã hơi tối.

Cố Đình Chu đã đút cháo và sữa cho Nhị Bảo xong, Đại Bảo cũng tỉnh ngủ từ lâu, thằng bé đang ngồi chơi đùa với em trai trên một cái giường khác.

Thấy cô tỉnh lại Cố Đình Chu vội vàng hỏi cô có muốn uống nước hay không, anh đưa bình nước cho cô.

Tuy rằng đang ở xe lửa thượng, nhưng cô đã có một giấc ngủ đặc biệt thoải mái và tinh thân khôi phục lại không ít. Có thể là bởi vì cô đã thật sự quá mệt mỏi.

"Em giữ hai đứa nhỏ đi, anh đi phía trước mua chút thức ăn rồi quay về."

Cố Đình Chu lấy ra hai cái hộp cơm rồi câm ở trên tay.

“Anh mau đi đi.” Lý Thanh Vận vừa vuốt lại mái tóc rối bù xù của mình vừa lên tiếng đáp.

Cố Đình Chu vừa mới đi được một lát, đứa bé ở trong tay của người phụ nữ giường trên đã quấy khóc.

Ban đầu, tiếng khóc chỉ nhỏ thôi, nhưng dường như người phụ nữ đó không thể dỗ dành được đứa bé nên nó càng khóc càng lớn tiếng hơn.

Đại Bảo tò mò hỏi: "Mẹ, có phải là nó đói bụng hay không?" Thằng bé nhớ rõ trước kia khi em trai còn nhỏ, lúc cậu bé đói cũng sẽ khóc ré lên như thế. Tiếng khóc đinh tai nhức óc, cho dù dỗ như thế nào cũng không dừng lại được.

Người phụ nữ nghe thấy lời nói của Đại Bảo, cô ta lúng túng tiếp tục dỗ đứa bé.

"Đồng Đồng ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Suốt một ngày nay, cô ta ăn uống không đàng hoàng. Giữa trưa, cô ta chỉ mới gặm một cái bánh bột ngô, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, cho nên cô ta không có sữa cho con bú, nó đói đến mức khóc ré lên.

Lúc này, tiếng khóc của đứa bé đánh thức người đàn ông trung niên đang ngủ ở phía đối diện.

"Mau làm cho nó câm miệng, ồn muốn chết đi được. Nếu không làm cho nó câm miệng thì tôi sẽ đi tìm nhân viên xe lửa tới đây xử lý" Người đàn ông mất kiên nhẫn quát.