Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 172



Cậu nhóc khoa trương nhìn Lý Thanh Vận và nói: "Cảm ơn dì xinh đẹp, dì có thiếu con trai không ạ? Hay là dì nhận cháu làm con trai nha?" Vậy thì cậu nhóc có thể ăn thịt mỗi ngày.

Ba người lớn nhìn nhau rồi bật cười.

Giang Vãn, chị gái của Giang Thao tức giận ngẩng đầu liếc nhìn đứa em trai tham ăn của mình.

"Thao Thao, từ khi sinh ra, cha mẹ chúng ta đã được định sẵn, không thể thay đổi được, em đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa." Cô bé thẳng thừng phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của em trai.

"Không được hả? Nhưng mà em rất thích ăn thịt đỏ dì làm." Giang Thao ủ rũ nói.

"Không sao đâu Thao Thao, dù cháu không phải con trai của dì, dì cũng sẽ làm cho cháu ăn. Sau này khi nào cháu muốn ăn thịt thì cứ tới nhà dì, dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu." Lý Thanh Vận xoa đầu, an ủi cậu bé.

Hai mắt Giang Thao lập tức bừng sáng, như vậy cũng được sao?

"Có được không bà nội?" Cậu bé còn biết hỏi bà nội mình trước nữa chứ.

Vợ đại thủ trưởng bất đắc dĩ gật đầu với đứa cháu trai tham ăn của mình: "Cháu không thể tới làm phiền dì mỗi ngày được, nhưng thỉnh thoảng nếu cháu biểu hiện tốt thì bà sẽ cho cháu sang đó một chuyến."

Giang Thao cảm thấy như vậy cũng rất tốt, thế nên cậu bé vui sướng nhảy nhót.

Đúng là một đứa bé hoạt bát mài

Lý Thanh Vận hy vọng tương lai Đại Bảo và Nhị Bảo cũng có thể sống vô tư, thích làm gì thì làm như thế.

Vì những chuyện đã trải qua trong quá khứ nên tính cách Đại Bảo đã định hình, cậu bé rất hiểu chuyện, có việc gì cũng giấu trong lòng.

Nhưng Nhị Bảo thì vẫn còn cơ hội thay đổi, cô hy vọng cậu bé có thể sống là chính mình.

Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu ngồi chơi chốc lát, sau khi uống hết ly trà, hai người chào ra về.

Vợ đại thủ trưởng cũng không giữ họ lại, bởi vì bà biết bọn họ vừa dọn đến đây nên có rất nhiều việc cần làm.

Bà đưa cho Lý Thanh Vận vài hộp chocolate trông rất tinh xảo, cộng thêm một ít kẹo và bánh quy.

Tất cả đều là hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết chúng là đồ nhập khẩu được mua từ cửa hàng Hữu Nghị, giá cả không rẻ chút nào.

"Cái này là đồ ăn vặt dì cho tụi nhỏ, Đại Bảo nhà các cháu nhỏ hơn Thao Thao mấy tháng? Đã đi học chưa? Có rảnh cháu cứ dắt thằng bé đến đây chơi, nếu có việc gì cần giúp thì cứ tới †ìm bọn ta."

"Không cân đâu, dì cất lại để dành cho Thao Thao và Vẫn Vẫn ăn đi ạ.”

"Thanh Vận, cháu đừng khách sáo như thế, nếu không sau này chúng ta không cần qua lại nữa. Cháu xem, không phải đồ cháu mang tới dì đã nhận đấy sao." Vợ đại thủ trưởng nhét đồ vào tay cô, không cho Lý Thanh Vận từ chối.

Thao Thao đứng bên cạnh cũng lên tiếng: "Dì ơi, nhà cháu còn nhiều lắm, cái này tặng cho em trai ăn ạ.'

"Cháu nhìn đi, ngay cả đứa nhỏ cũng nói rồi đấy thôi."

"Vậy được, cháu sẽ nhận, cảm ơn dì."

"Không cần khách sáo."

"À phải, cháu có chuyện muốn hỏi thăm dì, Đại Bảo nhà cháu đã học xong học kỳ một của lớp một ở quê, bây giờ cháu muốn đón thằng bé tới quân khu đi học tiếp." Cố Đình Chu chợt nhớ việc vợ của Giang Phàm đang dạy trong trường học của quân khu nên tiện thể hỏi thăm.

Hôm nay là cuối tuần, nếu đến trường hỏi thăm chắc sẽ không gặp được giáo viên, mà anh lại không muốn để vợ phải tự lo liệu việc này một mình.

Thế nên anh mới nghĩ đến việc trực tiếp tìm gặp giáo viên trong hôm nay, sau khi giải quyết xong chuyện đăng ký nhập học anh mới yên tâm quay về đơn vị được.

"Cái này là chuyện tốt! Trẻ con nên đọc sách nhiều mới có tương lai, dù không thể học rộng tài cao thì cũng hiểu biết lý lẽ." Vợ đại thủ trưởng vốn xuất thân từ gia đình trí thức tất nhiên sẽ thích người có học thức.

Bà suy nghĩ vài giây rồi nói: "Trưa nay khi mẹ Thao Thao trở về từ thành phố, dì sẽ bảo nó dẫn các cháu đến gặp trực tiếp giáo viên lớp một để bàn bạc, chắc chắn sẽ ổn thôi."

Giải quyết được một vấn đề nan giải khiến hai người cảm thấy nhẹ nhõm.

Kế tiếp, Cố Đình Chu dẫn Lý Thanh Vận đến làm quen với người của bộ phận hậu cần và bảo vệ gác cổng, đồng thời tặng cho mấy vị đồng chí này một ít đặc sản quê nhà.

Bọn họ làm vậy để sau này Lý Thanh Vận có thể dễ dàng ra vào mà không bị làm khó. Nếu cô có việc gì cần thì bên phía hậu cần cũng sẽ nhiệt tình giúp đỡ, ví dụ như mượn dụng cụ sản xuất hoặc trong nhà thiếu thứ gì cũng có thể nhờ người trong bộ phận hậu cần hỗ trợ.

Mới đó mà đã đến buổi trưa, Lý Thanh Vận lấy sủi cảo trong không gian ra nấu một nồi to, cả nhà ba người đều ăn no căng.

Lát sau, một người phụ nữ trẻ đẹp tới gọi cửa nhà họ: "Lão Cố, anh có nhà không?”

Cố Đình Chu đang rửa chén nên bảo Lý Thanh Vận nhanh đi mở cửa.

Nghe giọng của người phụ nữ khá trẻ nên cô đoán người tới là vợ của Giang Phàm, không ngờ Giang Phàm thoạt nhìn có vẻ nghiêm nghị mà vợ cậu ấy lại khá thú vị.

Lý Thanh Vận và người phụ nữ im lặng quan sát lẫn nhau, cả hai đều thâm kinh ngạc về đối phương.

Từ khi xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vận gặp được một người đẹp sở hữu khí chất này, cô ấy dong dỏng cao, người cũng không mập. Nếu tách riêng ra thì các đường nét trên khuôn mặt cô ấy không có gì nổi bật, nhưng nhìn tổng thể thì sẽ tạo nên một loại khí chất độc đáo, làm cho người ta sinh ra hảo cảm ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Lý Thanh Vận thích ngắm người đẹp, thế nên vừa gặp được người đẹp cô đã cảm thấy lòng mình phơi phới, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn.

Cô vội vàng đón tiếp: "Cô là vợ của anh Giang đúng không? Tôi là vợ của lão Cố, mời cô vào nhà nói chuyện."

Suy nghĩ của Bạch Ngọc cũng xoay chuyển vài vòng, trước đây cô ấy từng nghe Giang Phàm nói người vợ ở dưới quê của Cố Đình Chu rất xinh đẹp, là loại khiến người ta rung động ngay ánh mắt đầu tiên.

Lúc đó cô ấy không tin, Bạch Ngọc nghĩ Giang Phàm nói quá, dưới nông thôn làm gì có ai xinh đẹp, nếu có cũng chỉ hơi nhã nhặn chút thôi, không ngờ đây lại là sự thật.

Gương mặt này đúng là tác phẩm tuyệt vời của chúa, có lẽ chẳng có ai không thích cô đâu nhỉ?

Hèn gì cả ngày hôm nay thằng nhóc thối nhà mình cứ dì xinh đẹp thế này dì xinh đẹp thế kia.

"Đúng vậy chị dâu, mẹ chồng tôi nói hai người muốn đăng ký cho con đi học nên bảo tôi dẫn hai người đi, đứa nhỏ đâu rồi, dẫn thằng bé theo luôn đi!" Bạch Ngọc là một người thẳng thắn, nhanh nhẹn.

Lý Thanh Vận cũng thoải mái, cô mời cô ấy ngồi chờ mình một lát.

Sau khi sửa soạn đơn giản cho hai đứa nhỏ và chuẩn bị quà xong, hai vợ chồng dẫn con mình đi theo Bạch Ngọc.

Trên đường, Bạch Ngọc giới thiệu sơ về giáo viên, bảo bọn họ cứ thoải mái như thường. Có cô ấy nói giúp, chắc chắn giáo viên sẽ không làm khó bọn họ, cùng lắm là hỏi đứa nhỏ vài câu đơn giản thôi.

Quả nhiên, vị giáo viên nọ không hề làm khó bọn họ, cũng không nhận quà của Lý Thanh Vận, người nọ chỉ hỏi Đại Bảo vài câu đơn giản trong chương trình học lớp một chỗ có lệ, tất nhiên Đại Bảo cũng trả lời rất trôi chảy.

Khi giáo viên đưa ra vài câu hỏi khó, cậu bé vẫn đáp rất nhanh.

Chuyện nà khiến giáo viên bất ngờ, ai làm giáo viên cũng thích những học sinh thông minh, tất nhiên cô ấy cũng vậy. Thế nên vị giáo viên này rất sẵn lòng nhận Đại Bảo, cô ấy bảo bọn họ ngày mai đưa đứa nhỏ tới học và không cân đóng học phí, đây xem như là đãi ngộ đặc biệt của những đứa bé sống trong khu nhà lớn.

Mọi người thống nhất cùng về nhà ăn cơm, dẫu sao khoảng cách từ đây về nhà cũng gần.