Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 182



Lý Thanh Vận nghĩ dù sao giao cho người quen cũng yên tâm hơn người lạ, cũng yên lòng giao con cho cô ta.

Trong nhà trẻ có một không gian rất lớn được vây lại chỉ để cho bọn nhỏ hoạt động, bên trong còn có một vài món đồ chơi nhỏ.

Trong đó đều là mấy đứa trẻ từ một đến ba tuổi.

Nhị Bảo không biết mẹ sẽ lập tức rời đi, cậu bé vui vẻ bò qua bò lại bên trong, chơi đến quên cả đất trời.

Lý Thanh Vận bàn giao lại đồ của Nhị Bảo mà mình đã chuẩn bị, cô ở đó đến khi Nhị Bảo quen thuộc hơn rồi mới rời đi.

Trong phòng mới của lớp Dục Hồng, Lý Thanh Vận gặp được các đồng nghiệp tương lai của mình.

Vì Lý Thanh Vận có biểu hiện xuất sắc nên bên trên phân vị trí quản lý lớp Dục Hồng cho cô, tất cả mọi chuyện trong lớp Dục Hồng đều do cô điều hành xử lý.

Mặc dù lớp Dục Hồng nho nhỏ này của họ cũng mới chỉ có ba giáo viên mà thôi.

"Chúng ta đều đến từ năm sông bốn biển, đều có mục tiêu chung là cách mạng. Cô giáo Lý, chào cô, tôi tên Cát Đại Nữu, cô gọi tôi Đại Nữu là được, thật vui khi có thể làm việc cùng cô." Một cô gái trẻ tết tóc nhiệt tình nói.

Người trẻ tuổi đều mạnh mẽ, Cát Đại Nữu này chính là cô gái thi được 100 điểm giống cô trước đó.

Cát Đại Nữu đã nghiên cứu qua bài thi của Lý Thanh Vận, mặc dù đều là 100 điểm nhưng cô ta có thể thấy từ chi tiết bài, cô giáo Lý này mạnh hơn mình không ít.

Cho nên cô ta mới tích cực chào hỏi với Lý Thanh Vận như vậy, thậm chí còn trích lời.

Trong lòng Lý Thanh Vận không ngừng nhăn nhó, xem ra đây cũng là phần tử cuồng trích dẫn, ngày nào cũng phải nhớ lời trích dẫn gì đấy là chuyện rất phiền phức.

Nhưng cô không thể hiện gì ra ngoài, cô mỉm cười chân thành, vươn tay ra bắt tay với cô ấy: "Tất cả người trong đội ngũ cách mạng đều nên quan tâm lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Chào cô, đồng chí Đại Nữu."

Một giáo viên khác cũng không cam tâm yếu thế mà đi đến: "Muốn đoàn kết không muốn chia tách, chào cô giáo Lý, tôi tên Ngô Tuệ Mẫn, chồng tôi là Hách Thành Cương.

Chỉ nghe câu cuối cùng Lý Thanh Vận lập tức hiểu người này cũng không đơn giản.

Cô hiểu rõ, ngoài mình ra, hai vị này đều không phải nhân vật đơn giản.

Cha Cát Đại Nữu là một đoàn trưởng có quyền, chồng của Ngô Tuệ Mẫn cũng là một cán bộ doanh cấp.

Nhưng không quan trọng, cô cũng là người đã trải qua ngàn quân và khó khăn, kiếp sau cạnh tranh kịch liệt như vậy cô cũng đã đi rồi còn sợ mấy người này sao?

"Đưa cách mạng đi đến cuối cùng, chào đồng chí Tuệ Mẫn. Sau này mọi người đều là đồng chí, tất cả những gì chúng ta làm cũng là vì bồi dưỡng thế hệ sau của tổ quốc." Từ đầu đến cuối trên mặt Lý Thanh Vận luôn giữ vững nụ cười nhiệt tình.

Ba người va chạm đơn giản một chút, Lý Thanh Vận bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo để đảm bảo lớp Dục Hồng có thể bắt đầu trong thời gian sớm nhất và hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao.

Cố Đình Chu đã nửa tháng rồi chưa về nhà, Lý Thanh Vận cũng chính thức đứng vững tại lớp Dục Hồng.

Dựa vào kinh nghiệm ở kiếp sau và sự thông minh tài trí của mình, cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc mà còn rất được lãnh đạo nhất trí tán thưởng.

Hai giáo viên khác lúc vừa đến còn dã tâm bừng bừng, âm thầm phân cao thấp với cô, bây giờ cũng đã ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.

Cuối cùng Lý Thanh Vận cũng có thể thả lỏng.

Mặc dù cuộc sống trở nên vô cùng bận rộn nhưng dường như cô lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào vì ở thời đại xa lạ này, cô đã tìm được giá trị của bản thân, không phải dựa vào người khác nữa.

Niềm hạnh phúc khi dựa dẫm vào người khác chỉ là nhất thời, hạnh phúc khi dựa vào chính bản thân lại là mãi mãi.

Bọn nhỏ cũng rất phối hợp với cô, biết mẹ mỗi ngày bận rộn nhiều việc còn phải chăm sóc mình nên rất ngoan.

Mỗi sáng sớm, sau khi cho hai đứa nhỏ ăn sáng xong, Đại Bảo tự mình đi học, Nhị Bảo thì được cô mang đến nhà trẻ giao cho Trần Quế Chi.

Sau đó cô lại đến lớp Dục Hồng, chờ người lớn trong nhà đưa đứa nhỏ đến, tiếp đó chính là một ngày cùng bọn nhỏ đấu trí đấu dũng.

Nội dung công việc lớp Dục Hồng tương đối nhẹ nhàng, giống với nhà trẻ quy mô lớn, là nơi bọn trẻ có thể chơi đùa.

Chỉ là họ cần phải dạy bọn nhỏ một vài kiến thức đơn giản, các loại ghép vần, ca hát, vẽ tranh, đứa nhỏ năm sáu tuổi cũng đã có nhận thức của bản thân, dạy không khó.

Trẻ em ở thời đại này cũng kính sự và tôn trọng đến từ bản năng đối với giáo viên, ngoài thành phần cá biệt hơi hoạt bát quá mức ra thì đa phần đều rất nghe lời và đáng yêu, cho nên “cuộc sống lao động" của Lý Thanh Vận cũng xem như nhẹ nhàng thoải mái, bọn nhỏ tan học cũng sớm, Lý Thanh Vận có rất nhiều thời gian của riêng mình.

Khi tan làm về nhà, cô thường sẽ bế Nhị Bảo, tiện đường đưa mấy đứa trẻ không có người đón về.

Ở nhà nấu cơm gần xong, bạn học Cố Đại Bảo cũng đeo cặp sách của mình về đến nhà.

May là đầu năm đến đây cô đã trực tiếp báo danh lớp 1 cho thằng bé, nếu không có lẽ thằng bé cũng phải đi học một năm ở lớp Dục Hồng rồi mới học lớp 1 được. Đã một tháng rồi Cố Đình Chu chưa về nhà, Lý Thanh Vận rất lo lắng, cô cũng biết đây là chuyện mà gia đình có quân nhân phải tiếp nhận, chỉ có thể yên lặng tiêu hóa tâm trạng bất an của mình.

Giờ phút này, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Đại Bảo cũng nhớ cha mình nhưng thằng bé lại như một người lớn nhỏ mà an ủi Lý Thanh Vận, nó nói cô không nên lo lắng, cha lợi hại như vậy chắc chắn sẽ bình an trở về.

Hiện tại Lý Thanh Vận cũng không rảnh để lo lắng cho Cố Đình Chu, gần đây cô cảm thấy Nhị Bảo có chút khác thường, khẩu vị lớn một cách bất bình thường, bữa tối cậu bé ăn rất nhiều, giống như sói đói vồ con mồi vậy, thậm chí thỉnh thoảng còn không cân cô đút, bản thân cậu bé vụng về câm thìa nhét vào miệng mình.

Lượng sữa uống trước khi đi ngủ cũng bắt đầu tăng nhiều, lúc trước nhiều nhất là 180ml sữa, bây giờ buổi tối đều uống 210ml.

Lúc đầu cô còn nghĩ gần đây Nhị Bảo bắt đầu phát triển nên ăn rất nhiều, cô cũng không chú ý.

Nhưng tình trạng này kéo dài gần nửa tháng, cô bắt đầu cảm thấy không đúng.

Nhưng Trần Quế Chi rất tận tâm với Nhị Bảo, tình hình như thế nào cũng sẽ nói với cô, đứa nhỏ đi vệ sinh trong quân cô ta cũng không ghét bỏ chút nào mà thay giặt, cô thật sự không hi vọng xảy ra vấn đề gì từ chỗ cô ta.

Mang tâm lí cẩn thận ra ngoài, cô quyết định quan sát tình hình trước rồi tính tiếp.

Thế là sáng hôm sau, cô như thường lệ đưa con đến nhà trẻ giao cho Trần Quế Chi.

Trần Quế Chi cũng nhiệt tình ôm Nhị Bảo, Nhị Bảo cũng không có thái độ bài xích, tất cả đều bình thường.

Lý Thanh Vận thầm nghĩ có phải bản thân quá đa nghi rồi không?