Cố Đình Chu đương nhiên cũng nằm trong danh sách được mời.
Tuy rằng trước đây Lý Thanh Vận cảm thấy Trần Kiến Bằng người này khá nhiều rủi ro, nhưng sau khi anh ta kiên cường ly hôn, ngược lại cuộc sống càng ngày càng thông thấu.
Thế cho nên cho dù có bận cách mấy cũng phải chừa mặt mũi cho người ta.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày mời khác của Trần Kiến Bằng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Đại Bảo cũng ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm nay ba đứa con trong nhà đều do mẹ Cố chăm sóc, Lý Thanh Vận ăn trưa xong và ngủ với Tam Tam một lúc, liên đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến nhà Trần Kiến Bằng.
Trước đây Trần Kiến Bằng đã dẫn vợ anh ta tới gặp mặt một lần, tặng cho vợ anh ta một chút ớt rim cay cho chính mình làm.
Loại ớt này rất cay, đủ vị, nhưng Lý Thanh Vận lại rất thích.
Cho nên đối với cô vợ người Tứ Xuyên có thể ăn cay này của Trần Kiến Bằng, cô cũng coi như nhớ kỹ.
Nghĩ đến lớp trang điểm mộc mạc khi mới gặp nhau của cô ấy, Lý Thanh Vận ngẫm nghĩ một lúc, tìm trong tủ quần áo của mình một bộ quần áo không quá thu hút rồi mặc vào.
Lại vớt mấy miếng dưa chua trong lu dưa chua nhà mình, còn có hai miếng kim chi, chuẩn bị coi như quà gặp mặt tới thăm.
Nghĩ đến người ta cũng coi như cặp đôi mới cưới, cô lại chuyển một chậu trong sân nhà mình làm bồn cây cảnh nhỏ, làm quà chúc mừng.
Với tay nghề làm bồn cây cảnh nhỏ của cô, đã có tiếng ở trong khu nhà lớn, người bình thường cô còn không cho đâu.
Kiếp trước cô quanh năm sinh sống ở phương nam, rất nhiều tay nghề phòng bếp đều là các cô các dì người tỉnh Tứ Xuyên truyên dạy cho cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời này cô gặp được một em gái đến từ tỉnh Tứ Xuyên, cũng coi như có qua có lại đi.
Khi cô và Cố Đình Chu mang quà cáp tới cửa, Trần Kiến Bằng là người ra mở cửa.
Trên tay Trần Kiến Bằng còn đang cầm một con cá, chắc là đang xử lý, không ngờ hai vợ chồng bọn họ lại đến sớm như vậy, anh ta xấu hổ thả con cá xuống.
"Anh Bằng, là ai đến vậy?" Người phụ nữ trong phòng bếp, nói tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn bước ra.
Nhìn thấy Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận, cô ấy lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Trần Kiến Bằng vội vàng giới thiệu: "Đây là vợ tôi, Phạm Tiểu Đan, đây là anh em tốt của anh, Cố Đình Chu, đây là vợ cậu ấy, à, tên à..."
Trần Kiến Bằng nhất thời nhớ không nổi tên của Lý Thanh Vận, cười xấu hổ.
Lý Thanh Vận giải vây nói: "Tiểu Đan, tôi tên là Lý Thanh Vận, cô có thể gọi tôi là chị dâu, hoặc là chị Vận đều được."
Trần Kiến Bằng này còn rất may mắn, kết hôn lần thứ hai còn tìm được một cô gái nhỏ tốt như vậy, nhìn mặt trẻ măng, phỏng chừng còn nhỏ tuổi.
"Chị Vận, mọi người vào ngồi đi, mời mọi người uống trà." Phạm Tiểu Đan nhìn Lý Thanh Vận hoàn hảo chói mắt, không tự khống chế được có chút nghẹn ở đầu lưỡi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người đẹp như vậy, trên người có một loại khí chất không nói nên lời, nói chuyện thật dễ nghe, dịu dàng hiền hậu, là người đáng tin cậy.
So sánh với tiếng phổ thông bần bần hèn hèn của mình, không hề chuẩn một chút nào còn mang giọng địa phương, cô ấy cảm thấy bản thân thật mất mặt.
Nhưng cũng may là anh Bằng nhà cô không hề ghét bỏ.
Nhìn thấy quà cáp mà Lý Thanh Vận tặng cho bọn họ, cô ấy lại cả kinh, bồi cây cảnh xinh đẹp như vậy, có lẽ cũng chỉ có một người tài giỏi như vậy mới có thể làm được!
Cô ấy thích bó lắm, thật đẹp, trưng bày trong nhà nhất định rất đẹp.
Phạm Tiểu Đan lòng tràn đầy vui vẻ nói lời cảm ơn, trịnh trọng nâng nó đặt lên bàn tràn nhà mình.
Nhìn thấy cô ấy thật lòng thích nó, Lý Thanh Vận cũng nhoẻn miệng cười, chủ động đi vào phòng bếp hỗ trợ Phạm Tiểu Đan.
Phạm Tiểu Đan nhìn thấy Lý Thanh Vận đi theo mình vào phòng bếp, tức khắc trở nên co quắp.
“Đây là dưa chua và kim chi do chính tay tôi làm, cho hai người nếm thử" Lý Thanh Vận đặt đồ ăn lên cái thớt, thuận tay xắn ống tay áo lên: "Có cái gì tôi có thể giúp đỡ không?”
Phạm Tiểu Đan thấy thế vội vàng xua tay: "Chị à, chị nghỉ ngơi đi! Chút việc vặt trong phòng bếp này, một mình em làm là được rồi, cảm ơn món quà chị đã tặng, em rất thích chúng."
"Tôi cũng biết làm mấy món cay Tứ Xuyên, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, đến đây sớm để phụ giúp cô một chút, một mình cô làm sao có thể làm hết được." Lý Thanh Vận trực tiếp ra tay.
Phạm Tiểu Đan thấy cô thật lòng muốn giúp đỡ chứ không chỉ nói những lời khách sáo, trong lòng cũng không còn khẩn trương như trước, liền tùy ý cô làm gì thì làm.
Hai người bắt đầu vừa nói chuyện phiếm vừa bắt đầu làm việc.
Trần Kiến Bằng mổ con cá xong đưa vào trong, phòng bếp cũng không còn việc gì anh ta có thể làm, liền trở về phòng khác nói chuyện với Cố Đình Chu trước.
"Chị Vận, chị trông xinh đẹp quá, giống như, giống như một bức tranh thủy mặc vậy." Phạm Tiểu Đan không được học hành nhiều, lượng từ ngữ dùng để miêu tả cũng nghèo, cô ấy trộm nhìn Lý Thanh Vận một cái, sợ cô ghét bỏ tiếng phổ thông khó nghe của chính mình.
Thấy Lý Thanh Vận vẫn xắt rau như thường, trên mặt không lộ ra biểu cảm ghé bỏ gì, trong lòng cô ấy âm thầm vui vẻ. Lý Thanh Vận vừa cắt rau vừa nói: "Tiểu Đan, cô cũng xinh lắm, con gái tỉnh Tứ Xuyên nổi tiếng về sự xinh đẹp mà."
"Làm sao em có thể so sánh với chị được, chị là người làm công tác văn hóa, em chỉ là một đứa chân lấm bùn, đến chữ còn không biết bao nhiêu." Phạm Tiểu Đan là một cô gái sống động, nói những lời tự ti, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười tươi xán lạn.
Không đợi Lý Thanh Vận trả lời, cô ấy còn nói thêm: "Chị Vận, làn da của chị tốt thật đó, giống như trứng gà bóc vỏ."
Ai mà không thích những lời a dua nịnh hót chứ, đây còn là lời nịnh nọt chân thành như vậy.
Lý Thanh Vận ngượng ngùng nói: 'So ra kém trước đây nhiều, đều là mẹ của ba đứa con rồi, tạm chấp nhận có thể xem mà thôi.' Kiếp trước và kiếp này cô đều sở hữu khuôn mặt này, tuy rằng biết chính mình còn khá xinh đẹp, nhưng bị người khác nghiêm túc khen ngợi như vậy, vẫn khó tránh khỏi vui mừng.
"Chị có ba đứa con rồi à? Thật sao? Em hoàn toàn không nhìn ra luôn đấy!" Phạm Tiểu Đan thực sự kinh ngạc, tuy rằng thoạt nhìn Lý Thanh Vận lớn tuổi hơn cô ấy một chút, không ngờ rằng đã có ba đứa con rôi.
"Đúng vậy, sáu tháng cuối năm nay Đại Bảo nhà chị bảy tuổi, đứa thứ hai sắp ba tuổi, đứa thứ ba cũng được mấy tháng rồi. Hai anh trai và một em gái." Khi nói đến bọn nhỏ, trên mặt cô mang theo ý cười dịu dàng, đẹp không sao tả xiết.
Phạm Tiểu Đan cảm thấy đây là lần đầu tiên mình bị một người phụ nữ mê hoặc, lời ca ngợi cô ấy đã nói ngán rồi.
"Vậy chắc hẳn chị có rất nhiều kinh nghiệm, sau này nếu như em có em bé, làm phiền chị truyền cho em nhiều kinh nghiệm một chút nhé." Phạm Tiểu Đan thật sự không giống những cô gái da mặt mỏng bình thường, khi nói đến em bé vẻ mặt cũng có vẻ khao khát.
Tính cách của cô ấy rộng rãi một cách lạ thường, người cũng rất chân thật không làm ra vẻ, nếu như không có tật xấu nào khác, cô ấy thật sự rất hợp gu của Lý Thanh Vận, giống như Bạch Ngọc vậy.
Chỉ là tính cách của Bạch Ngọc được nuôi dưỡng trong gia đình tốt đẹp, không biết hoàn cảnh của Phạm Tiểu Đan thì như thế nào.
Một cô gái mới mười tám, mười chín tuổi, vì sao lại cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông lớn tuổi và kết hôn lần hai như Trần Kiến Bằng?
Nhưng bọn họ còn chưa thân đến mức có thể nói những đề tài này mà không kiêng nể gì, cho nên cô cười cười nói: "Được thôi, chờ đến khi cô mang thai, có cái gì không hiểu cứ việc đến hỏi tôi."
"Vâng ạ.”
Trần Kiến Bằng cũng đã chỉ rất nhiều vốn gốc cho lần mời khác này, có thịt khô tỉnh Tứ Xuyên, măng khô, cải mai khô được mang từ quê lên, còn có một cân thịt ba chỉ và hai con cá tươi mới giết.
Ngoài ra còn có một số loại rau dưa theo mùa, những thứ này có thể làm ra một bàn đồ ăn không tệ.