Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 200



Bởi vì có mẹ Cố ở đây cho nên Lý Thanh Vận không thể nào trắng trợn táo bạo cất hành lý vào trong không gian, cho nên chỉ dám lén lút nhét một ít đồ vật lác đác, còn lại phần lớn đồ vật đều phải tự tay xách đi.

Mấy người khó khăn lắm mới lên được xe.

Ba người lớn, ba đứa trẻ nhỏ, Cố Đình Chu chỉ mua ba vị trí ghế giường nằm, còn có một chỗ ghế ngồi cứng.

Cố Đình Chu mang theo người một nhà sắp xếp lên chỗ ghế giường nằm trước.

Lý Thanh Vận ngủ chung một giường với Tam Tam, mẹ Cố ngủ chung giường với Nhị Bảo, còn Đại Bảo nằm đơn độc một chiếc giường.

Cố Đình Chu để lại chỗ ghế ngồi cứng cho mình. Mẹ Cố thấy thương con trai, nói rằng để mình ngồi ghế cứng nhưng bị Cố Đình Chu giữ lại.

"Mẹ ơi, em cứ để anh ấy đi đi, anh ấy còn trẻ khỏe lắm.

Một lát nữa em đổi chỗ cho anh ấy lên đây nghỉ một lát, có thể nghỉ ngơi luân phiên."

"Đúng vậy ạ."

"Vậy làm thế đi."

Khi cả gia đình lên xe, chỗ nghỉ trên xe mà bọn họ đặt cũng đã có một người đàn ông trung niên đang ngủ say.

Có lẽ là vừa mới lên đây từ điểm dừng trước đó.

Lúc bọn họ bước vào khá ồn ào mà ông ta cũng không thức giấc.

Lý Thanh Vận vừa lên xe ôm lấy con đi ngủ trước, cô cần phải dưỡng sức đủ tinh thần, đêm nay còn phải gác đêm, mang theo ba đứa con còn có nhiều hành lý như vậy, không thể thiếu cảnh giác.

Mẹ Cố chăm sóc Đại Bảo và Nhị Bảo, bọn nhỏ ngoan ngoãn ghé vào cửa sổ nhìn ra xung quanh.

Mẹ Cố lấy đồ ăn vặt mang theo bên mình ra đút cho hai đứa ăn.

Chờ đến khi Lý Thanh Vận ngủ một giấc tỉnh dậy, mẹ Cố đang trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông trung niên ở giường phía trên.

Hai người bắt đầu vô số chủ đề quay xung quanh những đứa trẻ, trò chuyện vui vẻ ra mặt.

Có vẻ như người đàn ông trung niên rất thích trẻ con, ánh mắt ông ta nhìn về phía Đại Bảo và Nhị Bảo, là một loại yêu thích thuần khiết.

Lý Thanh Vận không khỏi bắt đầu đáng giá nhìn ông ta.

Trên người người đàn ông này có một loại cảm giác quái dị, ông ta mặc trên người bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác có mụn vá lớn.

Nhưng trên tay ông ta lại đeo một chiếc đồng hồ Rolex.

Bản lậu ở thời đại này còn chưa phát triển hưng thịnh đến vậy, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, Lý Thanh Vận liền xác nhận đây là một chiếc đồng hồ xịn.

Một người đàn ông trung niên bình thường không có chút thu hút nào trong đám đông, thế mà lại đeo một chiếc Rolex?

Thoạt nhìn ông ta có vài phần như người đọc sách văn nhã, giơ tay nhấc chân đề mang theo loại cảm giác hào hoa phong ngã, hẳn ông ta không phải người bình thường.

Hơn nữa không biết vì sao, cô lại cảm thấy có vài phân quen thuộc đến lạ lùng với người đàn ông này.

Cô cứ nhìn chăm chăm vào người ta như vậy, khẳng định người ta đã nhận ra, nhìn về phía cô với vẻ mặt khó hiểu.

Nhưng với một cái nhìn chính diện này, trong chớp nhoáng, trong đầu Lý Thanh Vận đã nảy ra một ý tưởng khá điên rồ.

Cô biết vì sao mình lại cảm thấy thân thiết rồi, bởi vì gương mặt này rất giống với một người mà cô quen biết.

Đây rõ ràng chính là phiên bản trung niên của Nhị Ngưu!

Sẽ không máu chó đến vậy chứ? Thế mà cô lại tình cờ gặp được cha ruột của Nhị Ngưu trên xe lửa?

Chẳng qua, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, hết thảy còn phải hỏi thăm trước rồi mới có thể xác định.

Vì thế cô thử trò chuyện với người đàn ông.

"Vị đông chí này, chuyến đi lần này ông muốn đi đến nơi nào?" Người đàn ông thật sự không tức giận, nhẹ nhàng trả lời: "Đến ba tỉnh vùng Đông Bắc."

"Nghe khẩu âm của ông, hẳn là người đến từ tỉnh Giang Châu, sắp sửa đến năm mới, làm sao còn đi về phía ba tình vùng Đông Bắc thế?”

Lý Thanh Vận cũng không rảnh lo lắng có lễ phép hay không, hỏi có hơi quá đáng.

Mẹ Cố nghe thấy cô hỏi chuyện không có chút chừng mực như vậy, sợ người ta tức giận, vội vàng nói chêm vào nói: "Ông đừng trách móc."

Người đàn ông cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.

"Tôi tới ba tỉnh vùng Đông để tìm một người quen cũ."

Câu trả lời này khiến Lý Thanh Vận vui mừng trong lòng, về cơ bản cô có thể xác định, người này có khả năng cao là cha ruột của Nhị Ngưu.

Không ngờ được là có duyên phận như này.

"Mạo muội hỏi một câu, người quen mà ông muốn tìm có phải là một thợ làm đồ sứ đi đứng có hơi cà thọt khập khiễng?"

Người đàn ông trung niên nghe thế thì đổi sắc mặt.

Lập tức ngồi dậy, nghiêm mặt nhìn Lý Thanh Vận, trong mắt tràn đầy hy vọng.

"Sao cô biết?" Chuyện ông ấy muốn hỏi có quá nhiều, nhất thời không biết nên mở lời như nào.

Ông ấy căng thẳng nhìn Lý Thanh Vận, hy vọng cô sẽ nói ra nhiều thông tin hơn. "Nói chính xác hơn, người ông muốn tìm, chắc là một chàng trai trẻ tâm mười bảy tám tuổi đúng không?" Lý Thanh Vận tiếp tục nói.

Đôi mắt người đàn ông rưng rưng nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, kích động không nói thành lời, chỉ gật đầu thật mạnh.

Không ngờ điều trăn trở hơn mười năm, cuối cùng ông ấy đã tìm được con trai của mình.

Mẹ Cố đứng bên cạnh sững sờ.

Thợ sứ đi đứng hơi cà thọt khập khiễng, không phải chính là cha của Nhị Ngưu đó ư?

Chàng trai mười bảy mười tám tuổi không phải là Nhị Ngưu đó sao?

Bà ấy quan sát đánh giá người đàn ông này, thấy có chút quen mắt, rất giống Nhị Ngưu, cứ như một khuôn đúc ra.

Dù nói chuyện với người ta suốt cả dọc đường nhưng lại không hề phát hiện ra.

Cuối cùng vẫn phải nhờ con mắt tinh tường của con dâu bà ấy.

"Bọn họ... Vẫn khỏe chứ?" Người đàn ông lắp bắp, có thể là sợ nghe được tin tức khó chấp nhận.

"Cha nuôi của Nhị Ngưu đã mất khi cậu ta còn nhỏ, chỉ còn mình cậu ta tự lực cánh sinh, dưới sự giúp đỡ của các đồng hương, cuộc sống của cậu ta cũng coi như ổn”"

Người đàn ông nghe đến đây, có chút buồn rầu, lại có chút vui mừng.

Buồn là vì thợ sứ kia đã qua đời, vui vì con của mình vẫn còn sống mạnh khỏe trên thế gian này.

Người đàn ông gạt đi nước mắt ở khóe mắt, bước xuống từ trên giường, trịnh trọng xin Lý Thanh Vận địa chỉ của cậu ta.

Sau đó ông ấy lập tức đi ra ngoài, tìm nhân viên tàu xe để mua thêm vé.

Tin tức mà ông ấy nhận được nói là trong một huyện thành gân ba tỉnh vùng Đông Bắc có đứa trẻ giống vậy, nên vội vàng chuẩn bị đi qua đó.

Theo kế hoạch ban đầu, trạm kế là ông ấy phải xuống tàu.

Cho nên ông ấy mới vội vã đi mua thêm vé, ông ấy phải đi cùng người nhà kia để tìm con mình.

Nhiều năm như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng đã được gỡ xuống.

Lâu lắm rồi ông ấy không được vui sướng như vậy.

Nhân viên tàu xe vốn dĩ đã nhận được thông báo của cấp trên là phải đặc biệt chăm sóc ông ấy, nên rất nhanh đã giúp ông ấy mua thêm vé xong.

Lúc đợi người đàn ông quay lại khoang tàu, Cố Đình Chu cũng đã đi đến. Lúc đầu nói là đến trưa sẽ đổi cho anh, thấy Lý Thanh Vận cứ mãi không đến, anh không yên tâm, nên mới qua xem tình hình.

Không ngờ được rằng Lý Thanh Vận nói đã tìm được cha ruột của Nhị Ngưu.

Đây thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.

Cho nên khi người đàn ông vừa bước vào, hai người đã mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau chăm chú.

Lý Thanh Vận vội vàng giới thiệu: "Đây là Cố Đình Chu - chồng của tôi, tôi tên Lý Thanh Vận.

Người đàn ông đưa tay ra với Cố Đình Chu nói: "Chắc chàng trai trẻ là quân nhân?"

"Vâng."

Cố Đình Chu đáp lễ bắt tay ông ấy.

"Chính thức giới thiệu bản thân mình một chút, tôi tên là Hứa Cảnh Hồng, là một kỹ sư, bình thường mọi người hay gọi tôi là kỹ sư Hứa, nếu các vị không chê bai, có thể gọi tôi là lão Hứa cũng được."

Sau đó, Hứa Cảnh Hồng kể cho bọn họ nghe một câu chuyện trâm bổng chập trùng.

Thời niên thiếu, hoàn cảnh gia đình của Hứa Cảnh Hồng cũng thuộc hộ phú quý một phương, ngặt nổi vì chiến loạn bôn ba khắp nơi, vì muốn có một hoàn cảnh sống ổn định, sau này dọn nhà ra nước ngoài.

Khi còn là một thiếu niên ông ấy đã thể hiện rất xuất sắc năng khiếu học tập, giống như cả chặng đường đều đã trải sẵn cho ông ấy đi.

Sau này gia nhập một viện nghiên cứu, học được rất nhiều kiến thức tiên tiến và lý luận của người nước ngoài.