Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 24



Hái đậu đũa xong, Lý Thanh Vận để lại một giỏ tươi, còn giỏ còn lại thì chuẩn bị mang đi trụng nước rồi phơi khô, đến lúc đó chỉ cần lấy ra ngâm một lát là có thể xào hoặc nấu với thịt, hoặc cà tím, hoặc cắt khúc phơi khô để dành mùa đông ăn, đây chính là bí kíp bảo quản đồ ăn, dự trữ lương thực của người miền Bắc.

Tuy cô có thể bỏ vào trong không gian để giữ tươi, nhưng vẫn cần phải xử lý một chút trước đã.

Có số rau này, lại trông thêm vài loại rau để dành cho mùa đông, thêm vào số rau trong không gian trước đây đã mua, mùa đông này sẽ không cần lo không có rau nữa.

Cơm tối nay có thịt bò nấu cà chua, còn có canh mướp trứng gà.

Tuy số thịt trữ trong không gian không nhiều, nhưng cũng đủ để họ ăn khá lâu rồi, một người lớn một trẻ con mỗi bữa ăn cũng chẳng hết bao nhiêu. Cắt một nửa cân thịt, bỏ vào nồi nấu, sau đó thêm các loại gia vị, hương thơm lập tức tỏa ra bốn phía.

Cà chua vừa hái còn rất tươi, chua ngọt mọng nước, vừa lúc có thể khử đi vị tanh của thịt bò, nấu cùng nhau rất hợp.

Sau khi nấu thịt bò, cô bắt đầu trụng đậu đũa, sau đó mang đi phơi, còn cà tím thì cắt thành khúc dài. Đại Bảo đang ngồi trông Nhị Bảo học lật người, chăm chỉ dạy một lúc lâu, cuối cùng bé con cũng có dấu hiệu lật được người.

Sau khi phơi khô đậu, thịt bò cũng đã được nấu mềm nhừ, Lý Thanh Vận lại bắc nồi nấu canh mướp trứng gà, thêm vào bánh bao chay mua trước đó, là thành một bữa cơm hoàn chỉnh.

Đại Bảo cũng không phân biệt được mùi vị của các loại thịt, cứ nghĩ đó là thịt lợn mẹ mua lúc trước.

Ăn xong cơm thì ngồi trong sân hóng mát.

"Vợ Đình Chu có nhà không? Thím Giang đây." Bên ngoài có tiếng người gõ cửa.

Thím Giang đến, hôm nay bận quá, Lý Thanh Vận quên mất đã hẹn với thím Giang đến lấy số đo.

"Vốn dĩ nói là đến sớm, mà thím quên mất, giờ mới đến đây, không quấy rây cháu nghỉ ngơi chứ?" Thím Giang khách sáo nói

"Đâu có, chúng cháu đang hóng mát trong sân, trời nóng quá, bọn trẻ không ngủ được." Nói xong, Lý Thanh Vận nhanh nhẹn lấy ghế cho thím Giang ngồi xuống, còn mình thì đi lấy một bát nước đường đến.

"Đừng đi lại nữa, không cần khách sáo đâu.' Thím Giang tưởng chỉ là bát nước lọc nên không khách sáo, nhưng vừa uống một ngụm, ngòn ngọt, mới biết là nước đường. Ở thời đại này, đến nhà người khác mà được đãi nước đường thì đúng là quý hóa.

Bà lại thâm cảm thán Lý Thanh Vận đúng là vừa giỏi giang lại hào phóng.

"Cảm ơn nước đường của cháu nhé, lần sau đừng làm vậy, đều là hàng xóm với nhau, không cân khách sáo đâu, nếu không lần sau thím làm sao dám đến nữa?"

"Nghe thím nói kìa, chỉ là một bát nước đường thôi mà, có đáng bao nhiêu đâu, thím còn không lấy tiền làm quần áo của cháu, cháu mới là người nên cảm ơn chứ ạ."

"Nói đến quần áo, đúng là phải cảm ơn cháu cho thím mấy tấm vải hoa, con gái thím thích lắm, hôm qua vừa mang về đã bắt thím cắt áo, hôm nay đã mặc để đi vào thành phố xem phim với bạn trai rồi" Thím Giang vui không khép được miệng. Hai người hàn huyên nói chuyện một lát rôi lấy số đo, quyết định kiểu dáng.

Thím Giang đưa cô hai đồng, bảo là tiên mua vải, nhưng Lý Thanh Vận nghĩ dù sao cũng là vải cô được cho, nên không nhận nhiều, cuối cùng lại trả lại bà năm hào, hai người đều vui vẻ.

Cô cười cười nói nói tiến thím Giang vê.

Tắm rửa cho mình và các con xong, cô lại giặt quần áo và tã lót của con rồi mang đi phơi, sau đó chuẩn bị đi nghỉ.

Trước khi ngủ cô còn nghĩ sáng mai phải trồng rau dự trữ cho mùa đông, còn nhà vệ sinh ở nhà quá tiện lợi rồi nên có thời gian phải nghĩ cách thu dọn sạch sẽ vệ sinh.

Mệt mỏi cả ngày, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Lúc Lý Thanh Vận đang ngủ say, không hề biết anh chồng hờ của mình đã trên đường về nhà rồi.

Một chiếc xe quân đội đang đi trên đường, Giang Phàm và tài xế Tiểu Tống thay nhau lái nên cũng không mệt lắm.

Chiếc xe này là Giang Phàm mượn được từ người nhà, tiện có tài xế luôn, hai người cùng hộ tống Cố Đình Chu về nhà.

Bố mẹ Giang Phàm biết Cố Đình Chu cứu con trai mình, nên bỏ cả công việc đích thân đến bệnh viện thăm, còn hứa dù anh có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần họ có thể thực hiện được họ sẽ giúp.

Nhưng Cố Đình Chu không cần gì cả, chỉ muốn sớm xuất viện về quê nghỉ ngơi.

Nhưng với chức vụ hiện tại của anh, thì không thể có xe chuyên chở được, đường xá lại xa xôi, ngồi tàu hỏa thì không được, vậy nên chỉ đành nhờ họ giúp đỡ.

Bố mẹ Giang Phàm rất thích anh, không những vì anh là bạn tốt của con trai, mà còn vì anh đã cứu con trai họ.

Quan trọng hơn là trên người anh có một khí chất rất dũng mãnh dám nghĩ dám liều, giống như một con sói, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ trở thành con sói đầu đàn.

Anh không lợi dụng ơn cứu mạng để đòi báo đáp, mà chỉ nhờ một chuyện nhỏ, để cho họ cũng được thanh thản trong tâm hồn.

Điều này khiến bố mẹ Giang Phàm càng thêm yêu mến người bạn này của con trai.

Người khác không đưa ra yêu cầu, nhưng mình cũng không thể phớt lờ việc người ta có ơn cứu mạng với mình.

Vậy nên họ đi nói một tiếng, Cố Giang Đình được duyệt nghỉ ba tháng vẫn hưởng lương, hơn nữa chiến công lần này cũng thuộc về anh.

Đồng thời, Giang Phàm còn đích thân đưa anh về nhà, sau đó còn giúp anh vài phần trong việc phát triển sự nghiệp sau này, nhưng đó là chuyện về sau.

Cố Đình Chu nằm trên ghế sau mềm mại, trong lòng trăm mối tơ vò, anh sắp về ngôi nhà bấy lâu chưa bao giờ về, có cảm giác khiếp sợ khi sắp về đến quê, anh không ngủ được, bây giờ tất cả không có gì quan trọng bằng hai đứa trẻ của anh.

Thôn họ Cố.

Sáu giờ sáng, Nhị Bảo thức dậy theo đồng hồ sinh học, Lý Thanh Vận thay tã cho con, sau đó lại đút sữa, cuối cùng Nhị Bảo lại ngủ thiếp đi.

Mấy hôm nay ăn uống tốt, hai bé con đều phúng phính lên không ít, nhìn cũng đầy đặn hơn, không còn gầy nhom như trước nữa.

Lý Thanh Vận nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại tràn đầy sức lực, tuy cuộc sống trong thôn hơi vất vả, cũng nhiều việc.

Nhưng mấy hôm nay cô đã dần quen, nếu đã không thể thay đổi được cuộc sống thì phải biết tìm cách để hưởng thụ nó.

Cô sẽ không đi làm cho tập thể, vì rất mệt rất khổ, nguyên thân này khó khăn lắm mới dưỡng được làn da đẹp thế này, cô không thể phá hoại được, dù sao phụ nữ ai cũng thích cái đẹp.

Nhưng cô cũng phải chăm hai đứa trẻ, phải sắp xếp làm lụng ruộng được phân, để ba mẹ con không bị đói.

Còn về sinh hoạt phí mà người chồng hờ kia của cô gửi, sau này cô đêu sẽ dùng cho các con, cô sẽ không giống nguyên thân để người nhà mẹ đẻ bòn rút hút máu mình, chỉ cần họ dám mở miệng đòi tiên, cô sẽ khiến họ phải nhả hết số tiền đã nuốt ra. Nói đến đây, cô chợt nhớ chắc người nhà họ Lý cũng sắp đến đòi tiên đúng không?

Trước đây mỗi lần Lý Chiêu Đệ mang tiên về, mấy ngày sau người nhà cô lại tìm đến.

Lý Thanh Vận rửa ráy xong, bắt đầu nấu bữa sáng, trong nhà có bánh màn thầu, cô hâm nóng hai cái, lại chưng thêm một bát trứng to. Hai người ăn là vừa đủ.

Lúc đầu khi cuộc sống được cải thiện, Đại Bảo bữa nào cũng ăn rất nhiều, ăn no căng mới thôi, một người lớn như cô mới ăn được ba cái bánh bao thịt, mà cậu nhóc đã ăn được hai cái.

Lý Thanh Vận biết đây là di chứng sau chuỗi ngày bị đói.

Vậy nên cô cũng không khuyên con, chỉ cố gắng cho Đại Bảo cảm giác an toàn, để cậu nhóc biết sau này mình có thể ăn no, không phải chịu đói nữa.

Đến hôm qua, Đại Bảo đã không ăn ngấu nghiến như hổ sói nữa, mà đã biết ăn no thì dừng lại.