Lý Thanh Vận nói rất có lý, mọi người liên tục gật đầu, xem ra Lý Chiêu Đệ này thật sự có bài bản, không phải bịa đặt.
Lý Thanh Vận cũng rất vui vẻ vì có thể nói phương pháp cho mọi người, nói không chừng có thể cứu nhiều sinh mạng hơn.
Thời đại này mọi người sinh nhiêu con, cũng bởi vì nguyên nhân xác suất đứa bé trưởng thành thuận lợi rất thấp.
Một đứa bé muốn trưởng thành, phải chịu rất nhiều đau khổ, không chú ý có thể sẽ chết non.
Một trận cảm nho nhỏ cũng có thể lấy mạng người, vậy nên có thể tuyên truyền một vài cách cứu người, cô cũng rất vui.
Mẹ Cố nhìn con dâu nói sinh động trên sân khấu, trong lòng kích động không thôi. Trong nháy mắt, thậm chí bà cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn không giống Lý Chiêu Đệ, dù sao bà ấy cũng rất hiểu biết cô ấy.
Nhưng bà ấy nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, không có khả năng, cô đối xử thân thiết với Đại Bảo, Nhị Bảo như vậy, chăm sóc Đình Chu như vậy, không phải Lý Chiêu Đệ thì có thể là ai.
Cố Đình Chu và Đại Bảo ở bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh này, Trình Kiệt đi đón bọn họ đến, chuẩn bị ăn cơm.
"Đình Chu, vợ anh thật sự không thua kém đấng mày râu, anh rất có phúc." Trình Kiệt khen.
Bình thường anh ấy ít ở trong thôn, cũng rất ít nghe mọi người đồn thổi, sự hiểu biết về Lý Chiêu Đệ cũng rất ít, thế nhưng hôm nay gặp, quả thật khiến người ta vô cùng ấn tượng.
Trong số phụ nữ anh ấy quen, có lẽ cô em gái này là người giỏi nhất trong số đó, con trai có mẹ nuôi như vậy, cũng là chuyện tốt.
Ánh mắt Cố Đình Chu dừng trên người phụ nữ có miệng lưỡi lưu loát, trong lòng nổi từng gợn sóng.
Cuối cùng hóa thành một câu: "Quả thật cô ấy rất tốt."
Đại Bảo cũng nói: "Mẹ con giỏi nhất."
Mãi cho đến năm giờ chiều, cuối cùng sáu nồi canh hâm cũng nhừ.
Bọn nhỏ đứng ở cửa, nước miếng chảy ra, lại hít lại, rất thơm.
Người lớn ngồi ở cửa, đều tự mang bát đũa nhà mình đến, tụ tập nói chuyện phiếm.
"Vợ chồng Đình Chu thật sự rất nhân nghĩa."
"Đúng vậy, trước kia luôn nghe nói Lý Chiêu Đệ vừa lười vừa tham lam, không ngờ người ta biết lý lẽ, lại còn hào phóng như vậy, xem ra mọi người đã hiểu lầm cô ấy."
"Cũng đúng, vợ Đình Chu rất tốt, cũng không biết là ai bịa đặt, nói người ta thậm tệ như vậy. Thím Giang cao giọng đòi lại thanh danh cho Lý Thanh Vận.
Ánh mắt bà ấy còn nhìn về phía mấy thím nhiều chuyện trong thôn, khiến người ta xấu hổ quay đầu đi.
Các bà ấy cũng rất oan ức, trước kia Lý Chiêu Đệ vừa lười biếng vừa tham lam, bọn họ cũng không nói lung tung, ai biết bây giờ cô lại thay đổi như vậy.
Thật là oan không có chỗ nói.
"Đúng vậy, chúng ta không thể bảo sao nghe vậy, phải tự mắt mình nhìn thấy mới là chân thật nhất, lại nói đến chuyện cứu người lần này, tôi hỏi ông nhà tôi, ông ấy nói tình huống rất nguy hiểm, nếu ngày đó ông ấy ở hiện trường, cũng không chắc có thể cứu được. Thím Cao cũng nói.
Chồng bà ấy là thầy lang mấy thôn, buổi chiều hôm qua, ông ấy được người thôn bên cạnh mời đến khám bệnh, nên không ở nhà.
"Đúng vậy." Tất cả mọi người nói phụ họa.
Lý Thanh Vận không ngờ bản thân chỉ vô tình kết duyên với hai thím, không ngờ bọn họ lại nói giúp cô như vậy, thật là chất phác.
Lúc này chồng thím Cao cũng đứng ra nói.
"Mặc dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng phương pháp của vợ Đình Chu rất tốt, nó còn có ích hơn phương pháp tôi biết, mọi người hãy nhớ kỹ phương pháp này, nói không chừng có thể cứu được nhiều người hơn. Vợ Đình Chu à, cảm ơn cháu vì đã nói phương pháp đó cho mọi người.
"Chú khách sáo rồi, đó là việc nên làm." Lý Thanh Vận vội vàng trả lời.
Mẹ Cố sắp xếp các thím đức cao vọng trọng trong thôn chia đồ ăn.
Mỗi trẻ con được một cái bánh bao, hai muôi canh hâm.
Người lớn mỗi người được hai cái bánh bao, bốn muôi canh hầm.
Canh hâm thì có giới hạn, nhưng bánh bao thì thừa, không đủ thì lấy thêm.
Mọi người xếp hàng lấy cơm như lúc trước ăn cơm tập thể.
Lý Thanh Vận sắp xếp cho Cố Đình Chu và hai con xong, cô cẩm khay nhà mình đi lấy đồ ăn.
Nói thật đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thanh Vận cảm nhận bầu không khí ăn cơm tập thể này, rất thú vị, hơn nữa cơm tập thể còn ngon hơn so với tưởng tượng.
Trùng hợp là cô xếp đúng hàng thím Giang lấy đồ ăn, khay cơm của cô đầy ắp, hơn nữa thịt còn chiếm phần lớn. Người phía sau thấy được cũng không nói gì, đây vốn là đô nhà cô bỏ ra, cho nhiều hơn cũng không đáng quở trách.
"Cảm ơn thím”
Lý Thanh Vận bưng khay đồ ăn rời đi.
Thu Cúc và Trình Kiệt cũng bưng khay cơm đến ngồi chung bàn, sau này bọn họ chính là người một nhà tương thân tương ái.
Trình Kiệt và Cố Đình Chu nói chủ đề liên quan đến đàn ông, Lý Thanh Vận và Thu Cúc ở bên cạnh vừa tán gẫu về con cái vừa ăn cơm, Đại Bảo và Tiểu Mao Đâu chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Trình Kiệt còn dò hỏi khi nào Cố Đình Chu dự định cho con cái đi học, anh ấy dự định cho Tiểu Mao Đầu vào học lớp một vào lúc tháng chín khai giảng.
Anh ấy đã dạy cho Tiểu Mao Đầu biết một ít con số và chữ cái, đồng thời cũng đã học xong một ít từ đơn giản.
Hơn nữa, hiện tại số lượng học sinh tiểu học của công xã sụt giảm hằng năm, có rất nhiều đứa bé đã bỏ học. Hôm qua, anh ấy đi thăm hỏi một số gia đình của những học sinh có thành tích học tập khá để dò hỏi về tình hình đi học năm nay nên mới về trễ.
Bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh chung, hiện tại mọi người đều cảm thấy việc học hành không còn ý nghĩa gì cả, còn không bằng học làm nông sớm hơn. Chẳng phải ngay cả quốc gia cũng khuyến khích chi viện cho nông thôn bằng cách lên núi xuống làng hay sao? Cố Đình Chu trải qua thời đại này nên anh biết ánh sáng sẽ luôn đến và kiến thức sẽ thay đổi vận mệnh.
Anh suy nghĩ hỏi: "Đại Bảo đã hơn bốn tuổi rồi, tôi cũng muốn cho thằng bé đi học. Mấy ngày nay, tôi đã dạy cho thằng bé một ít phép toán đơn giản nhưng không biết là nó có thể theo kịp hay không.”
Trình Kiệt cười nói: "Sao thằng bé lại không theo kịp được chứ? Đứa bé nào mới đi học cũng đều chưa có nền tảng cơ sở cả, chúng đều bắt đầu từ con số 0 cả đó.
Qua mấy ngày nữa là khai giảng rồi, nếu anh yên tâm, đến lúc đó, để Đại Bảo và Mao Đầu học chung lớp một, xe đạp của tôi chở hai đứa nhỏ không thành vấn đề."
Cố Đình Chu lập tức phản ứng lại kịp thời đại hiện giờ không phải là ba mươi năm sau, phải có cơ sở mới có thể đưa tới trường đi học. Hiện tại, mấy đứa trẻ đều là cái gì cũng không biết thì đã trực tiếp đưa tới trường cho giáo viên dạy rồi.
"Vậy cảm ơn anh nhé."
"Đại Bảo, con đồng ý đi học chung với anh Mao Đầu không?" Lý Thanh Vận xoa đầu của thằng bé hỏi.
"Con muốn đi." Đại Bảo không hề do dự đáp.
Ba ba nói, đọc sách là có thể có tiền đồ, về sau là có thể giống hắn cùng cha nuôi giống nhau, làm nhân thượng nhân, có rất nhiều lựa chọn, tránh rất nhiều tiền.
Thằng bé muốn kiếm được thật nhiều tiền cho mẹ và Nhị Bảo tiêu.
Trình Kiệt cũng hỏi Tiểu Mao Đầu: "Mao Đầu, cha giao cho con một nhiệm vụ, con phải chăm sóc cho em trai Đại Bảo thật tốt, con có thể làm được không?”
Cổ họng Mao Đầu bị thương, cậu bé không ăn cơm, ngồi ở một bên chơi, nghe thấy cha hỏi như vậy thì cậu bé gật đầu thật mạnh.
Dáng vẻ nghiêm túc của cậu bé khiến mọi người đều bị chọc cười.
Suy xét đến tình huống Tiểu Mao Đầu đang bị thương tình huống, có lẽ cậu bé phải mất thêm một tuần để bình phục mới có thể đi học được.
Hứa hẹn với nhau qua một tuần, hai đứa nhỏ sẽ cùng nhau đi học. Trình Kiệt sẽ sắp xếp bên phía trường học. Đến lúc đó, bọn họ trực tiếp đi qua đó là được.
Đúng lúc trong khoảng thời gian này, bọn họ còn có thể dạy thêm cho Đại Bảo một ít nên móng cơ sở.
Cố Đình Chu cảm thấy kiếp trước mình quá kém cỏi. Qua mấy ngày ở chung, anh càng hiểu Đại Bảo hơn thì anh lại càng áy náy hơn.
Bởi vì công việc quá bận rộn mà anh đã bỏ qua giai đoạn trưởng thành của hai đứa nhỏ, cũng như không có quan tâm và thấu hiểu con trai của mình.
Rõ ràng là Đại Bảo là một đứa bé thông minh như thế. Thằng bé có thể học được bất cứ thứ gì mà anh đã dạy bằng tốc độ rất nhanh, hơn nữa là suy một ra ba.
Kiếp trước, anh lại tin lời người phụ nữ kia nói mà cho rằng con của mình không yêu thích việc học tập và không có chí tiến thủ.
Cuối cùng, còn đến mức hai cha con quay lưng lại với nhau. Anh đã thật sự quá lơ là với bổn phận người làm cha và không hề thấu hiểu con trai của mình.
Anh không phải là một người cha tốt.
Hiện tại, anh lại hồi tưởng về kiếp trước của mình, anh chỉ cảm thấy buồn cười đến cỡ nào. Anh đã mù quáng đến mức nào mới có thể đẩy con của mình càng ngày càng xa.
Ăn một bữa cơm xong, mọi người đều vui vẻ nói cảm ơn với Cố Đình Chu và cả nhà Trình Kiệt rồi mới rời đi.
Đây thật sự bữa cơm ngon hiếm có trong dịp Tết, mọi người đều ăn no đến nỗi cái bụng tròn xoe.