Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 50



"Tôi không nói với ông, ông kêu trưởng thôn đến đây nói với tôi." Cha Cố cũng xuất hiện đúng lúc, ông ấy liếc nhìn Cố Văn Lễ thật sâu.

Cha Cố mặt không biểu cảm nói: "Nếu đứa nhỏ nói không phải cố ý, lần này liền quên đi, nếu có lần sau, Cố Văn Bách tôi không phải là người ăn chay. Bảo đứa nhỏ xin lỗi, chuyện này cho qua..

Họ là những người ngang hàng, cạnh tranh suốt đời.

Cố Văn Lễ thua ông ấy một cái đầu, con trai của Cố Văn Lễ cũng thua Cố Đình Chu một cái đầu.

Cháu trai vẫn chưa có gì khác biệt, không ngờ suốt ngày săn đại bàng lại bị đại bàng mổ vào mắt, cháu trai của ông ấy suýt bị cháu trai của đối phương hại chất. Còn nhỏ như vậy, nhưng lại độc ác như thế.

Ông ấy không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng nếu nuốt không được vào trong lòng, thì ngoài mặt cũng phải bấm bụng chịu.

Thợ săn giỏi nhất, đều g.iết ch.ết con mồi chỉ bằng một đòn.

“Anh Văn Bách, anh xem anh nói kìa, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo Thiết Đản nhà chúng tôi đích thân mang lễ vật tới tận cửa xin lỗi."

Cha Cố không thèm để ý tới ông ta, đen mặt gọi vợ và con trai trở về.

Mọi người xem hết náo nhiệt, cũng giải tán.

Cố Đình Chu đã trấn tĩnh lại, mặt không biểu tình đi theo cha mình.

Mẹ Cố quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Văn Lễ, sau đó cầm cuốc đi theo. Nếu không phải sợ liên lụy chồng con, bà ấy thật muốn dùng cuốc g.iết c.hết lão già không biết xấu hổ này.

Ba người quay lại nhà Đình Chu với vẻ thất vọng.

Cha Cố biết con trai mình đang buồn nên vỗ vai an ủi: "Con trai, cha biết con khó chịu, trong lòng cha với con giống nhau. Nhưng mà, trừng phạt người khác cũng không thể kéo mình vào trong đó được, từ nhỏ cha đã dạy con, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chúng ta luôn có cơ hội bắt được điểm yếu của ông ta, con cứ chờ xem."

"Cha, con hiểu rồi."

"Trở về từ từ khuyên bảo Chiêu Đệ, người làm mẹ yêu thương con mình nhất, khi nghe tin Đại Bảo rơi xuống nước, nó không chút do dự nhảy xuống cứu đứa nhỏ, trong lòng nhất định khó có thể tiếp nhận kết quả này. Mẹ Cố buồn bã nói. "Vâng, con biết rồi."

Cha Cố và mẹ Cố đưa anh đến cửa rồi quay trở lại.

Cố Đình Chu điều chỉnh lại tâm trạng mới chậm rãi đi vào.

Mời bác sĩ Cố đến kiểm tra, ông ấy nói hô hấp của đứa nhỏ đã ổn định, ngủ một giấc sẽ không sao.

Chị dâu Thu Cúc cũng dắt Mao Đầu trở về, vì ở nhà có nhiều việc nên Lý Thanh Vận cũng không giữ cô ấy ở lại, tương lai còn dài.

Thấy anh rể quay lại, Lý Phán Đệ chủ động tập tễnh trở về căn phòng phía tây của mình, để lại không gian cho chị gái và anh rể.

"Sao rồi?" Thấy sắc mặt Cố Đình Chu không được tốt lắm, cô lo lắng hỏi.

"Đã tìm được hung thủ rồi."

Là ai?”

"Cháu trai nhà kế toán, Thiết Đản." Cố Đình Chu vứt nạng, ôm thật chặt Lý Thanh Vận, vùi đầu vào tóc cô, một giọt nước mắt rơi xuống trên vai vợ.

"Anh thấy mình thật vô dụng, rõ ràng biết rõ hung thủ hại con mình là ai, nhưng anh không thể công khai báo thù cho thằng bé. Anh có lỗi với Đại Bảo, anh không phải là một người cha tốt." Kiếp trước kiếp này, thua thiệt và áy náy với đứa nhỏ, khiến anh hoàn toàn sụp đổ.

Giờ phút này, anh cuối cùng cũng hiểu được thú vui của tội phạm, anh thực sự muốn thoát khỏi tất cả xiềng xích về thân phận, bản chất con người và ràng buộc đạo đức, loại bỏ tất cả, chỉ làm những gì mình muốn.

Ví dụ như, đẩy kẻ sát nhân xuống nước giếng lạnh, nhìn hắn vùng vẫy.

Dựa vào tình cảm của mình dành cho đứa nhỏ, anh thực sự muốn làm như vậy, nhưng từ góc độ lý trí và quân nhân, anh chỉ có thể giả cảnh thái bình. "Đừng suy nghĩ nhiều, kỳ thật em cũng không nghĩ tới sẽ làm gì cậu bé, dù sao nói thẳng ra nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, chẳng những không có trách nhiệm pháp lý, hơn nữa còn có bảo hộ. Điêu chúng ta mong muốn chỉ là một câu trả lời công bằng, còn có một lời xin lỗi công khai từ thủ phạm. Nếu yêu cầu đơn giản như vậy mà họ không nguyện ý làm, vậy thì không còn gì để nói nữa. Không sợ kẻ thù xảo quyệt, chỉ sợ kẻ thù che giấu bản chất thật của mình, chúng ta cứ từ từ, chờ bắt được nhược điểm của nó, một đòn chí mạng. Lý Thanh Vận nói xong, quay lại ôm anh.

"Em nói đúng." Cố Đình Chu ánh mắt lưu luyến nhìn cô, Lý Thanh Vận lập tức đỏ bừng mặt, giãy giụa tránh ra.

"Được rồi, bác sĩ Cố đã khám cho đứa nhỏ rồi, không có gì nghiêm trọng đâu, anh yên tâm, em đi nấu cơm Nói xong, cô lập tức bỏ chạy trối chết.

Khóe miệng người đàn ông hiện lên một nụ cười, cô đúng là một người phụ nữ nhỏ bé nhạy cảm.

Cố Đình Chu ngồi ở trước giường, nhìn con trai, nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.

"Đại Bảo, một ngày nào đó cha nhất định sẽ báo thù cho con."

Buổi trưa, Lý Thanh Vận nấu mì với rau và nước sốt thịt cho ba người lớn, cô nấu cháo riêng cho Đại Bảo, để thằng bé tỉnh dậy có thể húp.

Sau buổi trưa, Đại Bảo đã tỉnh lại, ngoại trừ tinh thân không phấn chấn, hơi chán nản, mặt khác thằng bé vẫn ổn.

Lý Thanh Vận đút cháo cho thằng bé.

"Mẹ, là mẹ đã cứu con phải không? Lúc con vùng vẫy trong nước, hình như con nghe thấy giọng nói của mẹ."

"Đúng vậy, cho nên Đại Bảo đừng sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con." Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ôm thằng bé vào lòng.

"Con trai ngoan, nói cho mẹ biết, con có biết ai cố ý đẩy con không?"

"Mẹ, con biết, chắc chắn là Thiết Đản. Anh Mao Đầu với con chia kẹo trái cây cho những bạn nhỏ khác, nó cũng muốn nên tới đoạt lấy, con không đưa thì nó cứ đi theo con. Lúc con ngã xuống, con cảm thấy có một đôi tay đẩy mạnh từ phía sau, nếu không thì con sẽ không ngã xuống đâu."

Quả nhiên đứa nhỏ biết rõ nhất lòng tốt và ác ý của người khác. Thằng bé còn nhỏ, chứ không phải ngốc.

"Đại Bảo, cha mẹ đã không thể lấy lại công đạo cho con, chúng ta trong lòng rất áy náy, xin lỗi con, bởi vì Thiết Đản chỉ là một đứa nhỏ, nên không ai tin rằng nó sẽ cố ý đẩy con. Vì mọi người đều cho rằng trẻ em vô tội, sẽ không nói dối, vậy thì chúng ta lấy gậy ông đập lưng ông. Con nghe mẹ nói này, chúng ta làm như vậy... được chứ?”

"Được, mẹ, con hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Đôi mắt Đại Bảo lấy lại vẻ lấp lánh.

"Em cùng Đại Bảo nói gì đó?" Cố Đình Chu nghi hoặc hỏi.

"Sơn nhân tự có diệu kế*, anh cứ chờ mà xem.' Lý Thanh Vận búng ngón tay một cái.

*đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.

Sau giờ làm việc, một số người trong thôn qua lại thân thiết với họ biết được tình huống của đứa nhỏ, cùng nhau đến thăm.

Cha mẹ mấy đứa nhỏ chơi với Đại Bảo lúc sáng, cũng dẫn đứa nhỏ nhà mình tới đây, còn có thím Giang, thím Cao, thím Lý, Thu Cúc bọn họ đều đến đây, mỗi người đều cầm một ít quà, một vài quả trứng, hoặc một ít rau.

"Vợ Đình Chu, chúng tôi đến xem đứa nhỏ."

"Nghe nói hôm nay cháu phát huy sức mạnh, dũng cảm cứu con trai mình.' Thím Giang cười nói.

Lý Thanh Vận lấy ra một chiếc ghế dài mời mọi người ngồi trong sân, rót nước đường cho bọn họ uống.

Bọn nhỏ lúc đầu có chút câu nệ, nhưng sau khi uống nước đường, chúng thoải mái hơn rất nhiều, đề nghị vào nhà chơi với Đại Bảo.

"Vợ Đình Chu, hôm nay Đại Bảo nhà cháu chịu ủy khuất rồi. Một thím thở dài nói.

Bọn họ đều biết tiền căn hậu quả, Thiết Đản nhà kế toán chắc chắn là cố ý đẩy người, nhưng lại bị kế toán nhấc lên cao, lại nhẹ nhàng đặt xuống.

Thiết Đản vốn đã bị Đình Chu dọa sợ, thừa nhận mình đã đẩy người, kế toán vừa đến đã lập tức sửa lại lời nói, nói rằng không phải cố ý.

Thật sự kinh tởm như nuốt phải ruồi.

Đứa nhỏ lớn như vậy, cũng không làm gì được nó.

Mọi người đều cho rằng chuyện này nhà kế toán thật vô lễ, hơn nữa bây giờ bọn họ đều đến thăm đứa nhỏ, gia đình kế toán thậm chí còn không nhìn thấy một bóng người.

Phát sinh chuyện lớn như vậy, dù cố ý hay vô ý, cảm tính hay lý tính, ít nhất cũng nên xin lỗi.

Bản chất của con người là đồng cảm với kẻ yếu, trái tim của mọi người đều không khỏi hướng về phía Đại Bảo.