"Mẹ ơi, con muốn một chiếc cặp sách nhỏ hình con chó có được không?" Đại Bảo hỏi cô.
"Sao con lại muốn cặp sách nhỏ hình con chó? Còn đã nhìn thấy con chó rồi sao?" Trong thôn chỉ có một hai hộ nuôi chó, tuy đại đội cũng có nuôi chó nhưng Đại Bảo chưa từng nhìn thấy chúng thì phải.
Thời đại này ngay cả con người còn khó sống chứ đừng nói đến chó, đa số mọi người đều không muốn nuôi chó, bởi vì trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá mà sợ bị trộm.
"Cha từng nói với con rằng cảnh khuyển trong quân đội rất oai phong, chúng không chỉ có thể giúp mọi người bắt tội phạm mà mũi cũng cực kỳ nhạy, bở vậy con mới muốn có cặp sách nhỏ hình con chó, được không ạ?' Hiếm khi Đại Bảo khao khát có được một món đồ như vậy, tất nhiên cô sẽ vui vẻ đồng ý.
Lý Thanh Vận chọn vài miếng vải màu sắc phù hợp rồi bắt tay vào làm.
Trước giờ cơm trưa, hai người bạn nhỏ đều đeo chiếc cặp sách yêu thích của mình trên lưng không chịu bỏ xuống.
Cô giữ Thu Cúc và Tiểu Mao Đầu ở lại ăn cơm bởi vì hôm nay Trình Kiệt đi làm, không ở nhà.
"Lâu rồi không nấu cơm, cơm trưa hôm nay sẽ là cơm gạo trắng ăn kèm nấm hương xào thịt băm và ớt xanh xào thịt băm, ai thích thành đạm thì ăn nấm hương xào thịt băm, còn ai thích ăn cay thì chọn ớt xanh xào thịt băm nhé!”
Hai người bệnh tự giác chọn nấm hương xào thịt băm.
Lý Thanh Vận còn nấu thêm một tô canh rong biển và một tô canh trứng. Bọn họ ăn uống vui vẻ rồi uống thêm một ngụm canh rong biển ngon lành.
"Chiêu Đệ, tay nghề nấu ăn của em tốt thật đấy, thịt bằm này ăn với cơm rất thơm mà lại không tốn bao nhiêu thịt nữa chứ. Khi nào có thời gian rảnh em dạy chị nấu nhé, chị sẽ mua một ít thịt về làm thành nước sốt, lúc nào thèm thịt thì lấy ra ăn. Ăn cơm nhà em xong chị cảm thấy cơm mà mình nấu là cơm của lợn." Thu Cúc ngượng ngùng nói.
"Chị dâu nói vậy là sai rồi, tay nghề của chúng ta cũng như nhau, chẳng qua em mạnh tay cho thêm nhiều dầu thôi. Chị dâu cả nhà em còn nói em bỏ nhiều dầu như thế dù có xào giày cũng ngon, ha hai"
Lời tự giễu của Lý Thanh Vận chọc cười mọi người.
Buổi chiều, Tiểu Mao Đầu buồn ngủ, vì vậy sau khi ăn cơm trưa xong chị dâu Thu Cúc đã dẫn cậu bé về. Lý Thanh Vận nhớ trong nhà đã hết thịt nên lấy một ít ra ngoài.
Cố Đình Chu đã biết về số vật tư trong không gian nên cô không lo lắng, cô chỉ sợ mấy người Phán Đệ và người ngoài hỏi cô về nguồn gốc của thịt.
Vì vậy cô phải xây dựng mối quan hệ tốt với thím Giang mới đảm bảo mọi người trong nhà đều có thể ăn thịt liên tục, mỗi lần cô chỉ cần mua một hai cân thịt rồi lấy thêm một ít từ trong không gian ra trộn lẫn với nhau, như thế người khác sẽ không biết được.
Trong khoảng thời gian này cô đã kết bạn được với thím Giang, cho nên cũng dễ giải thích hơn. Trùng hợp ngày hôm qua thím Giang vừa mang mấy quả trứng gà đến thăm Đại Bảo, nhà cô cũng nên đáp lễ lại, nhân tiện bàn về việc này luôn.
Được rồi, cứ quyết định làm như vậy đi. Suy nghĩ xong, Lý Thanh Vận bỏ hai cân bột mì trắng vào rổ rồi bưng đi ra ngoài.
Cô dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà đi tới nhà thím Giang.
Nhà của thím Giang nằm ở thôn, chồng của bà ấy dựa vào tay nghề giết lợn mà nuôi sống cả nhà. Cuộc sống của bọn họ khá sung túc, căn nhà mà họ đang sống bao gồm hai gian nhà ngói và vài gian nhà rơm.
Nhà họ cũng là một gia đình lớn đông con cháu.
Nhắc tới nhà ở, trước đây Lý Thanh Vận từng nghĩ đến việc lợp lại mái rơm mới nhưng vẫn chưa làm được, còn có nhà vệ sinh nữa, thật ra trong nhà cô cũng có rất nhiều việc cần làm, tình cờ hôm nay cô có thể hỏi thăm thím Giang thử.
"Thím Giang có nhà không?” Lý Thanh Vận đứng ngoài cửa gọi, không bao lâu thím Giang đã chạy ra mở cửa.
"Chiêu Đệ, sao cháu lại tới đây, Đại Bảo sao rồi? Tối hôm qua thằng bé có khóc không?”
"Đại Bảo vẫn ổn, tối hôm qua nó khóc nháo hai lần rồi thôi, hôm nay tình trạng thằng bé tốt hơn nhiều rồi, cám ơn thím. Đây là chút tấm lòng của cháu thím phải nhận đấy nhé, cảm ơn thím hôm qua đã tới nhà cháu một chuyến." Lý Thanh Vận lấy túi bột mì trắng ra đưa cho bà ấy.
"Cháu khách sáo quá, nào, mau vào nhà đi, thím sắp bị cháu làm cho hồ đồ rồi, vào nhà rồi nói tiếp" Thím Giang mời cô vào nhà và ngồi trên giường đất trò chuyện, bà ấy còn bưng nước đường đỏ lên cho cô nữa.
"Chiêu Đệ, sao cháu lại mang nhiều bột mì trắng giống bao như thế. Không được, thím không thể nhận được, cháu mang về làm đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ đi." Thím Giang mở túi, vừa nhìn thấy bột mì trắng bên trong, bà ấy lập tức trả lại.
“Thím đừng khách sáo như vậy, hôm qua cháu cũng đâu có khách sáo với thím, nếu thím không nhận sau này cháu cũng ngại không dám đến đây nữa đâu.
Lý Thanh Vận vừa nói vừa quan sát, điều kiện của gia đình thím Giang có thể xếp vào hạng khá tốt trong thôn. Thứ gì cần đều có, hơn nữa nhà cửa cũng được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ, khác với rất nhiều hộ trong thôn, bọn họ chỉ lo tập trung kiếm tiền mà bỏ bê mọi thứ trong cuộc sống, mặc kệ nhà mình bừa bộn như ổ chó.
"Được rồi, lần này thím nhận, nhưng lần sau cháu tới đây thì đừng mang đồ đến nữa, bằng không thím sẽ không cho cháu vào nhà đấy!"
"Vâng, cháu cũng cám ơn nước đường đỏ của thím."
"Khách sáo cái gì, nhanh uống đi, hôm qua cháu mới nhảy xuống giếng cứu Đại Bảo mà, nước giếng rất lạnh, đừng để bản thân bị bệnh, phụ nữ mà mắc loại bệnh này là khó trị nhất đó. Người trong thôn thường nói cháu tiêu xài hoang phí, nhưng thím lại hiểu suy nghĩ của cháu. Phụ nữ chúng ta phải tự chăm sóc cho bản thân tốt một chút, dù sao trong nhà cũng không thiếu thốn gì, lý nào chồng mình biết kiếm tiền mà lại để bản thân sống kham khổ chứ, ha ha! Nhớ năm đó thím cũng mặc kệ lời bàn tán của mẹ chồng và người trong thôn mà sống, ban đầu thím cũng không hiểu tại sao thím tự tiêu tiên của mình để làm cho bản thân được trải qua một cuộc sống thoải mái mà phải nghe bọn họ chửi bới. Nhưng lâu dần thím cũng bình tâm lại, mặc kệ đám người nhiêu chuyện đó."
Lý Thanh Vận biết bà ấy đang an ủi cô.
"Thím nói phải, cuộc đời này rất ngắn ngủi, chúng ta nên tận hưởng niềm vui trước mắt. Bản thân có điều kiện tất nhiên phải sống thoải mái, người khác có nói gì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta được. Hiện giờ cháu đã suy nghĩ thông suốt rồi, cứ đóng cửa lại sống cuộc sống mà bản thân muốn, dù người khác có nói gì cũng không làm cháu tổn thương được."
"ý thím cũng là vậy đấy, à phải rồi, hôm nay cháu đến đây có việc gì không?”
"Là thế này, thím cũng, biết Chu Đình nhà cháu và em gái chái đều bị thương, trong nhà có tới hai người bệnh cần bổ sung dinh dưỡng, cho nên cháu muốn mua một ít thịt về bồi bổ cho bọn họ. Ngặt nỗi cháu lại không có phiếu thịt, cháu nghĩ chắc là chú Cố sẽ có cách lấy được thịt nên mới tới đây làm phiền thêm. Cháu cũng không để mọi người giúp không công đâu, với mỗi cân thịt chú Cố mua giúp cháu, cháu sẽ gửi thêm cho hai người hai hào phí vất vả, suy cho cùng khi làm chuyện này chú Cố cũng phải gánh chịu rủi ro."
Thật ra mỗi cân thịt tăng thêm hai hào là hơi nhiều, nhưng mà giá cả như vậy đã rẻ hơn so với giá ở chợ đen nhiều rồi. Vả lại, nhờ bọn họ giúp thì cô cũng sẽ không sợ mua phải thịt lợn nái, nghĩ lại thì vẫn là cô có lời, hơn nữa cô cũng không hoàn toàn dựa vào lượng thịt lấy được từ nơi này.
Thím Giang nghe xong thì im lặng nghĩ ngợi, bà ấy thâm nghĩ Lý Chiêu Đệ này thật sự rất giỏi ăn nói và đối xử, lời nói của cô khiến người ta rất thoải mái.
Thật ra bình thường cũng có khá nhiều họ hàng đến nhờ chồng bà ấy mua thịt hộ, còn bọn họ nếu giúp được thì sẽ giúp chứ cũng không nói gì về việc lấy thêm tiền.
Bởi vậy, thím Giang đã giật mình khi nghe lời cô nói, loại giao dịch này có thể làm được, nếu gom góp lại thì bọn hội sẽ kiếm được khá nhiều tiền, làm gì có ai chê nhiều tiền đâu.
Hơn nữa, Lý Chiêu Đệ đã đưa ra đề nghị này chứng tỏ cô không phải chỉ muốn mua thịt một lần.
"Phí vất vả thì thôi đi, cháu muốn bao nhiêu thịt và thịt ở vị trí nào, tối nay thím sẽ nói với chú một tiếng, sáng mai sau khi giết heo xông ông ấy sẽ mang về."
"Thím phải nhận mới được, cháu không chỉ muốn mua thịt một lần, sao lại không biết xấu hổ mà để hai người chịu thiệt, thím nhất định phải lấy tiền mới được.'
Thấy cô biết điều như vậy, thím Giang cũng thả lỏng.