Đang chuẩn bị làm chút đồ ăn cho đứa nhỏ, chị dâu cả Cố thấy mấy cái bánh quai chèo và một gói kẹo trái cây trên tủ đầu giường trong phòng, trong lòng bất giác uất ức một trận, mặc dù chồng mình không giỏi ăn nói, nhưng anh ta luôn tử tế với cô ta và đứa nhỏ.
Cô ta nhanh chóng đưa cho mỗi đứa một cái bánh quai chèo để lót bụng.
Tối hôm trước, cô ta và Cố Đình Xuyên cãi nhau một trận, nguyên nhân là vì anh ta làm chậm trễ nhà mình kiếm công điểm, đi thay mái nhà cho em trai mình.
Nhà thằng hai không phải có tiền sao, sao phải làm lỡ việc mình kiếm công điểm mà đi giúp đỡ chứ, anh ta là một kẻ ngu ngốc, không biết nghĩ cho gia đình mình.
Sáng hôm sau, cô ta vẫn còn tức giận, sáng sớm đã dậy đưa hai đứa con về nhà cha mẹ đẻ.
Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm chung sống cô ta trở về nhà cha mẹ đẻ vì cãi nhau với chồng, bình thường chỉ những ngày nghỉ lễ cô ta mới trở về.
Tuy nhiên, chính chuyến đi này đã phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
Cô ta nghĩ chồng sẽ cân nhắc kỹ hơn, đi đón mấy mẹ con cô ta về nhà.
Cô ta nghĩ rằng khi cô ta trở về nhà cha mẹ đẻ sẽ có người làm chỗ dựa cho cô ta, khiến cô ta yên tâm mà sống.
Nhưng sự thật là, cô ta đã ở nhà cha mẹ đẻ đợi một ngày một đêm mà vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu.
Suốt ngày đêm cô ta và đứa con lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, đau khổ cùng cực.
Cô ta đã sai rồi, cô ta không nên nghĩ tốt về nhà mẹ đẻ mình như vậy.
Vì không phải ngày Tết, trong lòng tức giận, cô ta không thèm mang quà về cho gia đình, đi tay không, còn mang theo hai đứa con.
Người cháu thấy cô ta về, vô cùng vui vẻ chạy lại gọi cô, chủ yếu xin cô ta bánh kẹo, thấy cô ta không mang theo gì thì lăn ra đất khóc.
Cha mẹ và em trai em dâu tỏ ra không vui, dỗ dành hai đứa nhỏ, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, hai cô bé cũng nắm chặt tay cô ta, sợ hãi lùi lại sau lưng cô ta.
Căn bản là không ai quan tâm cả, ba mẹ con cô ta thậm chí ngay cả bữa sáng cũng không có.
Người nhà biết cô ta cãi nhau với chồng nên giận dữ trở về nhà cha mẹ đẻ, còn nói cô ta không hiểu chuyện, còn suy nghĩ đủ thứ ở tuổi này.
Cô ta vốn không sinh được cháu trai cho ông bà nhà họ Cố, cha mẹ chồng và chồng không chỉ trích hay đánh đập cô ta đã tốt lắm rồi.
Đem cô ta mắng một trận, cảnh cáo cô ta, rằng con rể đến đón, cô ta lập tức theo anh ta về, cũng đừng tức giận đến mức khiến gia đình xấu hổ.
Thật vất vả mới ăn sáng, kết quả là mẹ mình trọng nam khinh nữ, đồ tốt đều cho cháu trai, hai cô con gái của cô ta chỉ có đáy bát, ăn không đủ no.
Lúc bọn chúng đẫm lệ nhìn cô ta, lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình thực sự không nên tức giận với chồng mà trở về nhà cha mẹ đẻ.
Cô ta chịu ủy khuất thì không sao, nhưng hai cô con gái đi theo cô ta cũng phải chịu tội, tuy không có con trai, nhưng hai cô con gái cũng là bảo bối của cô ta.
Suốt buổi chiều giúp việc nhà, hai cô con gái của cô ta cũng bị cháu trai ức hiếp suốt buổi chiều, chúng nó đáng thương tìm cô ta cáo trạng, nhưng chính mình lại không thể làm chỗ dựa cho bọn chúng.
Lúc này, cô ta ước gì Cố Đình Xuyên sớm tới đón bọn họ về nhà, một giây cô ta cũng không ở nổi nữa.
Trước đây Cố Đình Xuyên thường đưa bọn họ đến đây vào đêm giao thừa, sau bữa trưa sẽ vội vàng trở về, thật không biết, chính mình đã là bát nước đổ đi, không có nhà mẹ đẻ.
Trước đây, cha mẹ cùng em trai em dâu vẻ mặt vui vẻ, hóa ra đều là vì chính mình mang lễ vật tới và vì thể diện.
Tối đến, cô ta ôm các con ngủ tạm trên ghế dài trong phòng chính, hai cô bé rưng rưng nước mắt cầu xin cô ta đưa chúng về nhà, Nhị Ni nói, về sau có đánh chết bé cũng không về nhà bà ngoại nữa.
Đại Ni lớn hơn một chút, nên không nói ra những lời khiến lòng cô ta đau lòng, mà chỉ khóc nói nhớ nhà.
Thật ra cô ta cũng rất nhớ nhà, trước đây cô ta từng cho rằng nhà mẹ đẻ sẽ mãi mãi là chỗ dựa của mình, nhưng bây giờ mới nhận ra, hóa ra là chính mình đang lừa mình dối người, trong nhà đã sớm không còn vị trí cho cô ta nữa rồi.
Ngôi nhà hiện tại của cô ta là chồng và con cái, nơi nào có chồng và con, đó chính là nhà của cô ta.
Cô ta quyết định, sáng mai sẽ về nhà.
Đại Ni và Nhị Ni cắn một miếng bánh quai chèo do mẹ đưa rồi đưa cho chị dâu cả Cố để cô ta nếm thử, rất ngon.
Ba mẹ con ăn bánh quai chèo lót dạ, chị dâu cả Cố bắt đầu làm bữa trưa, bữa trưa vừa chuẩn bị xong, cha mẹ chồng và chồng vác cuốc đi làm về.
Khi thấy cô ta trở về, cha mẹ chồng vẫn thản nhiên, không nói gì, chỉ hỏi Đại Ni và Nhị Ni vài câu, ở nhà bà ngoại có vui không các thứ.
Đại Ni và Nhị Ni cũng giữ thể diện cho mẹ, nói rất tốt, nhưng chính là nhớ nhà, nhớ ông bà nội.
Khiến hai ông già bật cười.
Trở về phòng, cô ta có chút xấu hổ, nhất thời không biết phải nói gì.
"Sao em vê mà không đợi anh đón? Trên đường không có chuyện chứ?” Anh cả Cố bình tĩnh hỏi.
Nhà cha mẹ đẻ của chị dâu cả Cố khá xa, phải đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ, không biết hai đứa con có chịu nổi không, ngày xưa về nhà mẹ đẻ, Nhị Ni luôn làm nũng muốn cha bé cõng đi một nửa đường.
Nghe được câu hỏi của chồng, chị dâu cả Cố cũng rất đau lòng.
"Con bé nói nhớ nhà nên em đưa về, trên đường đi không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng."
Hai người cuối cùng đã giải quyết được hiềm khích của mình.
"Bánh quai chèo với kẹo trái cây là anh mua hả?" Chị dâu cả Cố nhớ ra toàn bộ tiền riêng của gia đình đều nằm trong tay cô ta, nên chắc anh ta không có tiền để mua những thứ này.
"Không phải, hôm qua anh thay mái nhà cho thằng hai, em dâu trả tiền công, anh không lấy, nên em ấy mang một ít đồ ăn đến cho bọn nhỏ."
Biết là vợ thằng hai cho, chị dâu cả Cố đỏ mặt, là cô ta keo kiệt, những viên kẹo và bánh quai chèo này, đủ cho một ngày lương.
Cô ta còn cãi nhau với chồng vì lỡ mất công điểm, nhưng người ta cũng là người lịch sự, không để bọn họ bị thiệt.
Anh cả Cố biết cô ta một lòng một dạ muốn tốt cho gia đình, hơn nữa cô ta còn có tính so sánh và kiêu ngạo, đều là lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ thôi.
Phụ nữ trong thôn phần lớn đều như vậy, chỉ cần cô ta đối xử tốt với con cái, chăm sóc tốt cho gia đình, anh ta sẽ không trách cô ta làm gì.
Suy cho cùng thì đó là sự lựa chọn của mình, chính mình phải bao dung cho khuyết điểm của cô ta.
Hai người một lần nữa lại hòa thuận như lúc đầu.
*
Bên nhà họ Lý.
Từ khi Lý Thanh Vận lấy đi hai trăm năm mươi tệ, lại vạch trần bí mật của Lý Đắc Bảo, mặc dù trong lòng cha Lý mẹ Lý hận con gái lớn vô tình vô nghĩa, muốn lấy lại số tiền, nhưng phải xốc lại tinh thần lau mông cho đứa con của mình.
Khi biết nhân tình của Lý Đắc Bảo hóa ra là Điền Tiểu Lệ, vợ của Lý Trường Quý trong thôn, bọn họ lại choáng váng một trận, đứa nhỏ này, chọc ai không chọc, lại chọc vợ của tên sát tinh này.
Lý Trường Quý cao lớn khỏe mạnh, toàn thân đều là cơ bắp, một lời không hợp liên trừng trị người ta, cho nên trong thôn mọi người đều có chút sợ hãi anh ta.
Trong nhà chỉ có một người mẹ già, anh ta quanh năm ở bên ngoài, để vợ ở nhà chăm sóc mẹ, một hai tháng, có khi cả nửa năm mới trở về một lần.
Cho nên lâu ngày, Điền Tiểu Lệ vợ anh ta không chịu nổi sự cô đơn, tình cờ bị Lý Đắc Bảo chưa vợ thu hút, hai người nảy sinh tình cảm, thường xuyên đi đến cánh đồng ngô và rừng hoang.
Lúc động tình, Lý Đắc Bảo thường vẽ bánh cho cô ta, nói rằng anh ta rất yêu cô ta, ước gì có thể đưa cô ta về nhà, yêu cô ta mãi mãi, nhưng đáng tiếc là họ có thân phận khác.
Lý Đắc Bảo xây dựng mình thành một người thâm tình, dỗ dành Điền Tiểu Lệ xoay vòng, trong lòng cô ta còn khổ sở vì sao không gặp Lý Đắc Bảo sớm hơn.
Thường xuyên qua lại, hai người đôi khi súng đã nổ mà không kịp làm biện pháp, Điền Tiểu Lệ mang thai.
Cô ta vui vẻ nói với Lý Đắc Bảo rằng cô ta muốn ly hôn, mang theo đứa nhỏ gả cho anh ta, gia đình sẽ không bao giờ chia cắt nữa.
Lý Đắc Bảo làm sao có thể đồng ý chứ, những lời anh ta nói chỉ là dỗ dành cô ta, ai lại muốn cưới một món đồ cũ mà người khác không cần, hơn nữa, chồng cô ta nổi tiếng là người hồ đồ trong thôn, nếu biết mình với vợ anh ta lăng nhăng, vậy sao được.
Lý Đắc Bảo nhất thời không có biện pháp, sợ sự tình bại lộ, không có kết quả tốt cho mình, không dám ép Điền Tiểu Lệ nóng nảy, chỉ có thể dỗ dành cô ta trước, dỗ dành một cái đã hai tháng, hiện tại cái thai trong bụng Điền Tiểu Lệ đã hơn ba tháng.
Cha Lý mẹ Lý biết rõ, vì tiền đồ của Lý Đắc Bảo, đứa nhỏ này chắc chắn không thể có, càng không thể cưới Điền Tiểu Lệ.
Vấn đề nan giải là làm thế nào để im hơi lặng tiếng giải quyết vấn đề này.
Điên Tiểu Lệ có đồng ý phá thai không?