Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 72



Ba người nhà họ Lý khó tin trừng cô, lại không dám tức giận, chỉ có thể nuốt cơn tức này vào lòng.

"Chị cả, làm chút gì cho tôi ăn với, tốt xấu gì nay cũng là tết Trung Thu, tôi còn chưa ăn bữa sáng đây này." Lý Đắc Bảo khép nép nói, giờ anh ta chẳng muốn quan tâm chuyện gì, chỉ muốn lấp đầy cái bụng trước đã.

Tên này bị giày vò hơn một tháng đã thành thật hơn lần cuối gặp mặt rất nhiều.

Bụng của cha Lý mẹ Lý cũng kêu vang, thế nhưng ngại con rể ở bên cạnh nên không dám nói quá rõ ràng.

Thanh Hoan mềm lòng, muốn đứng dậy đi vào trong phòng bếp, len lén liếc phản ứng của chị cả.

"Được rồi, đợi một chút, Thanh Hoan theo chị vào bếp." Lý Thanh Vận tức giận nói.

"Thanh Hoan? Chị hai, chị đổi tên rồi à? Tại sao lại không nói cho chúng ta biết?" Lý Đắc Bảo như đã phát hiện ra một thế giới mới, cha Lý mẹ Lý cũng kinh ngạc nhìn hai chị em.

Thanh Hoan lúng túng, hai tay đan vào nhau như một đứa trẻ mắc lỗi.

Lý Thanh Vận thở dài, cũng không thể trách sao cô ấy lại nhu nhược như vậy được. Sống lâu ngày trong hoàn cảnh đó ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của cô ấy, sau này chậm rãi dạy dỗ vậy.

"Sao, chỉ có mình cậu là bảo bối, chúng tôi đều là cây cỏ hả, cái tên kia khó nghe như vậy, chẳng lẽ phải gọi cả đời à? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, sửa một cái tên cũng cần cậu đồng ý sao? Cậu lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ à!" Lý Thanh Vận oán giận. Lý Đắc Bảo bĩu môi lẩm bẩm: "... Tôi còn chưa nói gì mà."

Trong lòng cha Lý mẹ Lý cũng có chút không vui, thế nhưng ngại con rể sâm mặt bên cạnh nên không dám quá phận.

"Em trai con chỉ là quan tâm các con nên mới hỏi một câu thôi, làm gì mà tức giận như vậy? Hơn nữa, sao tên mấy đứa lại khó nghe chứ?" Mẹ Lý bực bội hỏi.

Cố Đình Chu nghe vậy thì ho khan vài tiếng, dọa bà ta sợ run cầm cập.

"Không khó nghe, vậy tại sao các người không dùng đi? Chiêu Đệ rất hợp với bà, cho bà đó, không cần cảm ơn." Lý Thanh Vận không muốn trả lời bọn họ.

Về sau chỉ cần đối xử với bọn họ theo lệ là được, người nhà họ Lý đừng mong khống chế cuộc đời của các cô nữa. Nói chuyện với những người như vậy, phải lập tức đáp trả lại ngay, nếu không đối phương sẽ được đà lấn tới.

"Mày, cái đồ con gái bất hiếu! Sao mày dám nói chuyện như vậy với mẹ mày chứ." Cha Lý đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt cô mắng.

Cố Đình Chu nặng nề khụ một tiếng, đứng lên nói: "Cha, quá lời rồi, vợ tôi nói rất đúng, thứ mình không cần thì đừng làm cho người khác, mẹ cũng không thích cái tên đó, dựa vào cái gì mà ba cô con gái không thể phản kháng? Bây giờ đã là Trung Quốc thời đại mới, không phải là xã hội cũ nữa”

Anh nhìn ba người nhà họ Lý bằng vẻ mặt nghiêm túc nhìn, cả ba lập tức xịt keo, không dám hó hé gì nữa.

Thấy anh rể chỉ nói một câu đã kiểm soát được tình hình, Thanh Hoan khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dường như cô ấy vừa trông thấy được hơn mười năm ở nhà cha mẹ trước đây, mỗi lần chọc em trai không vui là cha mẹ đều sẽ đánh đấm bọn họ, không ngừng những lời ác ý, cơ thể cô ấy không nhịn được bắt đầu run lên.

Không ngờ, cha mẹ đáng sợ trong mắt cô ấy cũng có ngày sợ người khác, nỗi sợ hãi với bọn họ trong lòng cô ấy lập tức vơi đi rất nhiều.

Lý Thanh Vận nghe thấy người đàn ông đang bảo vệ mình, trong lòng cô ngọt ngào như mật.

Tuy cô cũng không sợ bọn họ nhưng được người khác kiên quyết bảo vệ, cảm giác được thừa nhận không có nguyên tắc này thật sự là quá hạnh phúc.

Tâm trạng của cô rất tốt, cũng không nói thêm gì nữa, dọn dẹp bàn rồi cùng Thanh Hoan đi vào phòng bếp.

Bỏ lại ba người kia và đại ma vương Cố Đình Chu ngồi với nhau.

Trong nhà còn ít bánh ngọt và vài cái bánh mì hấp, đều được làm từ lương thực tinh, Lý Thanh Vận luyến tiếc không muốn cho đám vô ơn kia ăn.

Cô tùy tiện cắt nhỏ một củ khoai tây, vài hạt đậu, lấy ra một chén lúa mạch đen trộn chung với bột ngô, làm một nồi bánh canh bột đen.

Mặc dù là bánh canh nhưng trong nồi vẫn còn mỡ của thịt kho tàu, cô không rửa nồi mà trực tiếp đổ nước vào nấu.

Vì vậy mà mùi vị cũng không tệ lắm, có vị thịt.

Ba người ăn ngấu nghiến như hổ đói, như thể mấy ngày rồi chưa ăn, mặc dù không phải bữa tiệc lớn nhưng cũng coi như được một bữa no.

Lý Đắc Bảo ăn không no, hỏi cô còn hay không, cô mầm lòng, đành đưa cho bọn họ mấy cái bánh bột mì còn dư lại, xem như là làm việc thiện đi.

Sau khi mấy người ăn xong, họ liếm môi chưa thỏa mãn.

"Cha mẹ, lần này hai người đến đây có chuyện gì không?" Cố Đình Chu đúng lúc hỏi.

Lý Thanh Vận cũng hơi tò mò, thế nhưng cô vô cùng nghi ngờ bọn họ nhân cơ hội để đến đây để quyt cơm thôi.

Cha Lý và Lý Đắc Bảo như chim rút đầu không nói một lời nào, áp lực đều đổ lên người mẹ Lý.

Bà ta sắp xếp lại từ ngữ, đối diện với con rể đang xị mặt, chậm rãi nói: "Chẳng phải là vì nghe tin con rể bị thương phải trở về tĩnh dưỡng à, với cả Phán Đệ ở đây cũng mang lại nhiều rắc rối cho hai đứa nên chúng ta mới ghé thăm một phen.ˆ

Lý Thanh Vận liếc mắt, có quỷ mới tin lời của bà ta, Cố Đình Chu trở về và việc Thanh Hoan tới nhà đã là chuyện của hơn một tháng trước rồi, hiện tại tới thăm, ha hả.

Cô không thèm phản ứng với bà ta.

Mẹ Lý đảo mắt một vòng, quan sát Thanh Hoan từ trên xuống dưới.

"Phán Đệ à, mẹ thấy con có thể từ từ bước đi được rồi, cũng có thể làm một số công việc nhẹ nhàng, nếu không trễ nải việc gì thì trở về với mẹ nhé. Con xem con ở bên này lâu như vậy, cũng gây cho chị con và anh rể con không ít phiền phức, chị cả con phải nuôi hai đứa trẻ, còn phải chăm hai người bệnh, thật sự rất vất vả. Tuy trong nhà khó khăn nhưng dù mẹ không có gì ăn cũng sẽ không để con đói bụng."

Mẹ Lý bày vẻ hết lòng hết dạ vì con gái, chỉ thiếu điều không rặn ra mấy giọt nước tiểu mèo mà thôi.

Bà ta đã quan sát được, tuy đứa con gái thứ hai phải chống nạng nhưng không phải không thể làm việc, đón cô ấy về có thể giúp đỡ làm việc nhà, bà ta sẽ thư thả hơn chút. Hơn nữa chị cả nó thương nó như vậy, chắc chắn sẽ không để nó về tay không.

Không thể không nói, mẹ Lý thật sự rất thông minh, biết được con gái lớn sẽ không chủ động thả người nên dứt khoát ra tay với Thanh Hoan. Bà ta hiểu rất rõ tính tình của Thanh Hoan, chỉ tung một đòn đã đánh trúng điểm yếu của cô ấy.

Tuy Thanh Hoan rất muốn ở cùng với chị cả nhưng cô ấy càng sợ mình liên lụy đến chị cả hơn, áp lực trong lòng cô ấy khoảng thời gian này cũng rất lớn. Trước đây là không có cách nào, hiện tại mẹ Lý đã chủ động đề nghị đưa cô ấy về nhà, lại còn nói năng ân cần như vậy, lòng cô ấy đã hơi dao động.

Cố Đình Chu săm soi nhìn cha Lý và mẹ Lý.

Thanh Hoan lúng túng liếc chị cả. Trong khoảng thời gian này hai chị em sớm chiều ở chung, sao Lý Thanh Vận không hiểu ý của em gái mình chứ? Cô ấy sợ trở thành gánh nặng của cô nên dù biết rõ mẹ Lý không có ý tốt, về bên kia sống nhất định sẽ rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn muốn quay về.

Ngẫm nghĩ một lát, cô kéo Thanh Hoan vào phòng dặn dò riêng.

"Thanh Hoan, em không cần phải làm như vậy, chị cả chưa bao giờ coi em là gánh nặng cả. Em biết người nhà này là người như thế nào mà, nếu như em quay vê đó, đợi em là công việc làm mãi không hết, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, em vẫn muốn quay về ư?" Lý Thanh Vận lo lắng khuyên nhủ.

Thanh Hoan sụp đổ che mặt, khóc nức nở.

"Chị cả, em có thể làm gì bây giờ? Hiện tại em chỉ là một vũng bùn nhão, chị đừng dính dáng đến em. Một em gái đã ly hôn, suốt ngày ở trong nhà của chị cả, đừng nói đến người ngoài, lâu ngày thì cha mẹ chồng chị cũng sẽ không vui.

Em cũng rất muốn vĩnh viễn ở với chị cả, khoảng thời gian ở lại đây là những ngày hạnh phúc thoải mái nhất của em, ăn ngon, mặc ấm, không có việc làm mãi không xong, cũng không bị đánh chửi.

Thế nhưng giấc mộng không thể tồn tại cả đời được, phải thức dậy thôi, có đôi khi em cũng rất hoang mang, không biết tương lai rồi sẽ đi về đâu. Dù sao thì chị đã giúp em quá nhiều rồi, con đường em chọn, em phải tự mình đi tiếp, không thể liên lụy chị được nữa."

Thanh Hoan nói, hai hàng nước mắt không ngừng chảy dọc gò má.

Lý Thanh Vận không ngờ cô ấy lại im lặng chịu đựng nhiều áp lực như vậy, trong lòng rất chua xót.