Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 77



"Mẹ ơi." Nhị Bảo từ phía xa xa đã nhìn thấy cô tiến tới đây, cậu bé gọi mẹ xong liên lao về phía cô, thế mà tiếng gọi mẹ này lại rất rõ ràng.

Lý Thanh Vận mâm lòng, cô nhanh chóng đặt rổ xuống để đỡ cậu bé.

Nhị Bảo lao vào trong lông ngực của cô, cậu bé lập tức ngừng khóc thút thít, híp mắt cười ha ha ha.

"Thằng nhóc ranh." Lý Thanh Vận vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu bé.

"Đại Ni, bà nội đâu rồi?"

"Thím hai, bà nội đi hái rau trong vườn rồi ạ." Đại Ni suy nghĩ rồi lại nhỏ giọng nói: "Buổi sáng, mọi người đi, cô của cháu đã quay về rồi."

Em chồng của cô đã quay về nhà rồi sao?

Mối quan hệ giữa người em chồng này và nguyên thân rất căng thẳng. Thảo nào Đại Ni lại nhỏ giọng nhắc nhở cô như vậy.

Trước kia, nguyên thân ỷ vào đứa bé ở trong bụng khiến em chồng của mình chịu thiệt thòi không ít. Cô ta sai sử người ta giặt đồ và đun nước cho mình. Đến phiên bản thân nấu cơm và làm việc, cô ta cũng đẩy cho em chồng của mình và còn cướp thức ăn của người ta nữa.

Vì thế, chị dâu và em chồng hai người thường xuyên cãi nhau. Sau này ra ở riêng, không sống chung dưới một mái nhà mới khá hơn một chút.

Em chồng của cô năm ngoái gả cho người ở công xã bên kia, chồng của cô ta là con trai độc đỉnh ở trong nhà nên có điều kiện gia đình không tồi.

Mấy hôm trước là Tết trung thu, cô ta không về nhà, cha mẹ chồng còn nhắc cô ta mãi, không ngờ rằng hôm nay cô ta đã quay về. Lý Thanh Vận có chút không biết nên đối mặt cô ta như thế nào nữa? Rốt cuộc là nguyên thân có lỗi nhưng ai lại cho phép bản thân đối mặt với cô ta đây.

Cô quyết định vẫn là 36 kế, bỏ chạy là thượng sách, không thấy mặt là tốt nhất.

"Đại Ni, đây là kẹo trái cây mà thím hai đã hứa cho cháu. Cháu đưa cho bà nội, bảo bà nội cất kẹo giùm cháu nhé. Mỗi ngày, chỉ được ăn hai viên thôi, đừng ăn kẹo nhiều quá, sẽ sâu răng đó.

Ngoài ra, mấy loại trái cây cũng là thím hai khen thưởng cho cháu và Nhị Ni. Hôm nay, vất vả cho các cháu đã hỗ trợ chăm sóc cho Nhị Bảo nhé." Lý Thanh Vận nói xong, cô bỏ đồ đạc của Nhị Bảo vào giỏ rồi chuẩn bị về nhà.

"Cảm ơn thím hai." Đại Ni lễ phép mở cửa giúp cô và tiễn cô ra ngoài.

Mới vừa đi đến cổng lớn, cả hai đã đụng phải mẹ Cố từ ruộng về, ở bên cạnh bà ấy còn có một người phụ nữ đang đứng. Không phải là em chồng của cô thì còn có thể là ai được nữa? Cô ta béo hơn một chút, quần áo bó sát vào thân người. Không đúng, bụng của cô ta... Không phải là mang thai đó chứ?

"Nhà thằng hai tới rồi sao?" Mẹ Cố biết cô đã đổi tên nên cũng cảm thấy dễ nghe hơn so với trước.

Nhưng bà ấy đã kêu quên rồi nên trong lúc nhất thời còn chưa sửa miệng lại được, bà ấy vẫn luôn gọi là "nhà thằng hai". Vừa rồi, bà ấy đang nói chuyện đó với con gái của mình.

"Mẹ, mẹ đã quay lại rồi Hôm nay, chúng con về sớm, con tới đón Nhị Bảo về trước.

Đình Hoa về khi nào đó? Em mang thai hả? Mấy tháng rồi?" Lý Thanh Vận thoải mái, hào phóng, làm như không có việc gì chào hỏi cô ta. Cố Đình Hoa nghi ngờ quan sát biểu cảm tốt bụng của Lý Thanh Vận. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cô ta khó hiểu quay mặt đi.

Hôm nay, mẹ vẫn luôn nói với cô ta rằng hơn một tháng trở lại đây Lý Chiêu Đệ này đã thay đổi rất nhiều. Cô đối xử với các con của mình rất tốt, cô ta còn không tin, cảm thấy đây lại là chuyện xấu khác của Lý Chiêu Đệ mà thôi.

Cô còn đổi tên gọi là Lý Thanh Vận gì đó nữa, cô có khí chất đó sao?

Kết quả là vừa mới gặp mặt trực tiếp một lần, cô ta cảm thấy đây nào phải là thay đổi rất nhiều, đây chính là thật sự thay đổi thành một người khác đó chứ.

Tuy rằng cô ta cũng thừa nhận Lý Chiêu Đệ đẹp, nhưng cả người cô ấy không hề có khí chất phóng khoáng, cũng không đáng yêu nên dù đẹp đến mấy thì cô ta cũng không thích cô.

Nhưng là hôm nay vừa trông thấy, cô rất ngạc nhiên. Người phụ nữ này xinh đẹp, hào phóng, trông rất lộng lẫy, khí chất còn tốt hơn nhiều so với người ở trong thành phố nữa. Cô ta không thể tin được rằng đây là Lý Chiêu Đệ mà mình chán ghét.

"Con bé mang thai. Con nhóc này cũng không thèm thông báo sớm cho mọi người biết, đã sắp đều bốn tháng rồi. Mẹ Cố thấy con gái không trả lời, sợ Lý Thanh Vận không vui nên vội vàng ngắt lời.

"Vậy chúc mừng em gái, mẹ. Con về nhà nhé, Đình Chu còn ở nhà chờ con." Lý Thanh Vận thấy Cố Đình Hoa không phản ứng mình nên cô cũng lười phải mặt nóng dán mông lạnh. Nói xong, cô quay đầu bỏ đi luôn.

"Hôm nay, hiếm khi Đình Hoa mới về nhà. Tối nay, các con tới đây cùng nhau ăn cơm nhé?" Mẹ Cố nói với từ phía sau.

"Vậy được ạ. Trễ một chút, con sẽ quay lại phụ mẹ một chút, con về trước đây." Lý Thanh Vận bình tĩnh đồng ý rồi bỏ đi.

Bây giờ, Lý Thanh Vận theo Phật hệ. Cho dù là ai, có thể hòa hợp thì chung sống hòa hợp, còn không thì trở mặt đi, cô cũng sẽ không để bị ai ức hiếp cả. Cô cũng sẽ không vì người khác mà để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Sau khi về nhà, Lý Thanh Vận kể cho Cố Đình Chu chuyện cô em chồng trở về.

Cố Đình Chu nhớ lại hoàn cảnh của em gái mình kiếp trước, thở dài.

Lý Thanh Vận cũng không hỏi nhiều, cô cũng không có hứng thú.

Cô chỉ đọc được vài câu trong sách, cũng không biết nhiều về Cố Đình Hoa.

Cô vội vã thay tã cho Nhị Bảo, rồi lại cho con uống sữa.

Lý Thanh vận là người tính tình ôn hòa, em chồng không để ý đến cô, cô cũng không vội vàng, lát nữa cô sẽ mang ít món phụ đến, coi như là giữ thể diện.

Trong nhà có rất nhiều thịt, chỉ là cô không muốn cho Cố Đình Hoa ăn thôi, chủ yếu là cô muốn tùy hứng một chút, hừ. Cố Đình Chu đun nước sôi bắt đầu giết thú săn, anh không để Lý Thanh Vận động vào, sợ cô thấy buồn nôn, anh đã quen rồi nên không có cảm giác gì.

Đâu tiên, anh lấy gà rừng, thỏ rừng và chim cu gáy ra, tìm một cái chậu lớn lấy hết máu của chúng ra rồi ném chúng vào chậu nước sôi nóng.

Trừ thỏ ra, vì thỏ lột được da, có tác dụng vào mùa đông, có vài tấm da có thể làm thành một chiếc áo khoác lông thỏ, rất ấm áp.

Anh cũng đã đào bẫy để bắt thêm thỏ và lột da chúng để làm quần áo và bao tay cho vợ.

Máu của mười mấy con thú săn đầy chậu lớn, đây là thứ tốt, bỏ vào phía sau không gian rồi từ từ ăn.

Sau khi sắp xếp tất cả các con thú săn vào không gian, đã là khá muộn rồi, vì vậy anh chỉ có thể giữ lại lợn rừng rồi buổi tối về sắp xếp tiếp.

Cố Đình Chu ở nhà với Nhị Bảo, đợi Trình Kiệt đưa Đại Bảo về rồi cả ba người cùng đi đến đó.

Tiện thể anh cũng tắm rửa sạch sẽ, cả người toàn mùi máu.

Lý Thanh Vận lấy một chai nước chấm nhỏ do mình tự làm, rồi đến nhà cũ.

Khi đến nhà cũ, cha Cố và anh cả Cố cũng đã về, đang ở trong sân dọn dẹp lâm sản mang về hôm nay, em chồng, Đại Ni và Nhị Ni cũng đang giúp đỡ.

Chị dâu Cố và mẹ Cố đang ở trong bếp nấu bữa tối.

Lý Thanh Vận chào hỏi cha Cố và anh cả Cố rồi đi thẳng vào bếp.

Cô đưa lọ nước chấm cho mẹ Cố để bà sắp xếp, sau đó tìm một chỗ rửa rau và ngồi xuống làm.

Mẹ Cố liếc Lý Thanh Vận, biết cô chắc chắn đang tức giận vì sự thất lễ của Đình Hoa.

Trong thời gian này, mỗi lần cô đến đây đều mang theo một món gì đó, và cũng luôn đem một ít đồ ăn đã nấu sẵn cho hai người già. Hôm nay, cô chỉ mang theo một lọ nước chấm, chắc chắn không vui vì chuyện buổi chiều.

Tuy nhiên, chuyện này thực sự là lỗi của Đình Hoa, không thể trách vợ thằng hai, cô không vui cũng là điều bình thường.

Thực ra, sau khi Lý Thanh Vận rời đi, mẹ Cố đã mắng con gái một trận, dù chuyện trước kia có thế nào, với tư cách là chị dâu, đã chủ động chào hỏi và bày tỏ thiện chí, thì không nên thiếu lịch sự như vậy.

Cố Đình Hoa tự biết mình sai, cũng không dám cãi lại. Cô cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy đôi mắt cười đó, cô vô thức muốn trốn đi, không muốn nói chuyện. "Chiêu... Thanh Vận, quần áo mùa đông của Đại Bảo và Nhị Bảo chị đã làm xong rồi, lát nữa em mặc thử cho bọn trẻ, nếu vừa thì buổi tối mang về cho bọn chúng nhé." Chị dâu cả Cố khách sáo nói, biết Lý Thanh Vận đã đổi tên, còn cố ý gọi tên mới của cô.

Lý Thanh Vận cảm thấy thời gian gần đây chị dâu "hời" của cô thay đổi không ít, trước đây tự cao tự đại, còn thích tranh cãi với cô, nhưng gần đây lại rất yên tĩnh, không biết là đang âm mưu cái gì nữa.

"Vậy vất vả cho chị dâu rồi." Lý Thanh Vận cũng khách sáo đáp lại.

"Việc nên làm mà, còn phải cảm ơn mấy tấm vải của em nữa, năm nay Đại Ni và Nhị Ni đều có áo mới để mặc. Cả kẹo trái cây và hoa quả em cho Đại Ni và Nhị Ni nữa, chị cũng cảm ơn nhé."

Buổi chiều về, Đại Ni đã đưa kẹo trái cây và hoa quả cho cô cất, nói là thím hai đã thưởng cho cô bé và Nhị Ni. Cô ta không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình như thế nào, tất cả sự ghen tị, ganh đua và so sánh đều biến thành một tiếng thở dài.

Trước kia cô ta có thể so sánh với cô, chê bai mọi thứ, giờ nghĩ lại, cô ta thấy mình như một tên hề, tự rước lấy nhục nhã.

Mọi thứ đều không bằng người ta, so sánh làm gì, thà sống tốt cuộc sống của gia đình mình.

Bây giờ cô không ghen tị với nhà thằng hai sống tốt nữa, dù sao nhà thằng hai đối xử với hai đứa con của cô rất tốt, thà cứ chung sống hòa thuận như vậy còn hơn là xích mích với nhau.