Đặc biệt là mẹ Cố, tâm trạng vô cùng khó chịu, bà ấy đã coi trọng một cô gái cái gì cũng tốt, dự định sẽ bảo con trai cưới cô gái đó, nhưng kết quả bây giờ đều ngâm nước nóng.
Vì tiên đồ của con trai, dù bọn họ khó chịu cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân này, mời bà mối đi cầu hôn, kết quả lại bị nhà họ Lý đòi sính lễ ba trăm đồng, còn nói giá của con gái mình cao như vậy.
Hai bên gặp nhau nói chuyện cả một buổi chiều, cuối cùng quyết định sính lễ là hai trăm đồng, thật ra cha mẹ Lý vẫn không muốn, bọn họ cảm thấy con gái không quan trọng bằng tiên.
Vẫn là Lý Chiêu Đệ chấp nhận cho bọn họ lợi ích, cô ấy nói sau khi kết hôn, có gì tốt cô ấy sẽ mang về nhà mẹ đẻ một nửa, nếu bọn họ không đồng ý, cô ấy sẽ đâm đầu chết, khiến bọn họ mất hết tất cả, lúc này hai vợ chồng mới nhả ra.
Chỉ trong vài ngày, bọn họ đã tổ chức một bữa tiệc coi như là kết hôn, Cố Đình Chu trở về bộ đội đánh báo cáo kết hôn, hai người sống yên ổn như vậy.
Khi Lý Chiêu Đệ vừa đến nhà họ Cố, cô ấy vẫn rất nghe lời, biết để cưới mình, nhà chồng cũng coi như phải bỏ ra rất nhiều, hơn nữa cha mẹ cô ấy còn đòi sính lễ nhiều như vậy, nhưng lại không chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo, vẫn là người nhà chồng mua cho cô ấy một bộ đồ để mặc trong ngày kết hôn.
Của hồi môn lại càng không cần nghĩ đến, những cô gái khác ít nhất sẽ có của hồi môn là hai cái chăn bông, mấy bộ quần áo, cô ấy thì chỉ mang vài bộ quần áo cũ đến, lúc đó vẻ mặt mẹ chồng vô cùng khó coi, họ hàng, bạn bè đều âm thầm chê cười.
Hơn nữa lúc đó ở nông thôn thật sự chưa từng nghe qua hai trăm đồng tiền sính lễ, nhà chồng tốn nhiều tiền như vậy, nhưng nhà thông gia lại không cho con gái mang một đồng nào đến, người như vậy thật sự rất hiếm.
Cuộc hôn nhân của hai người đóng góp không ít đề tài nói chuyện cho mọi người, thậm chí những nhà có con trai, còn dặn dò bọn họ rằng không được tùy tiện cứu người, để tránh bị ăn vạ.
Lý Chiêu Đệ đã quen làm việc nhà nông ở nhà mẹ đẻ, cô ấy cũng ôm đồm từ trong nhà ra ngoài nhà, cho nên sau khi về nhà chồng, vì lấy lòng cha mẹ chồng, cô ấy thể hiện sự chịu khó của mình, khiến cha mẹ Cố bớt giận rất nhiều, dù sao con trai mình cũng là bộ đội, hàng năm đều ở bên ngoài, nếu có cô vợ biết lo liệu việc ở nhà, chăm sóc con cái, như vậy con trai cũng có thể yên tâm.
Cuộc sống như vậy không quá lâu, đột nhiên Lý Chiêu Đệ ăn không vô, liên tục nôn mửa, đi kiểm tra thì phát hiện đã mang thai ba tháng, cô ấy làm trâu làm ngựa ở nhà mẹ đẻ, bà dì cũng không chuẩn, đây cũng là lần kết hôn đầu tiên, việc này cũng không quá hiểu biết, cho nên ba tháng mới biết được tin vui.
Cha mẹ Cố rất vui mừng, bọn họ vội vàng viết thư báo cho con trai biết, có tin vui này, đãi ngộ của Lý Chiêu Đệ ở nhà họ Cố cũng cao hơn.
Là cháu trai cả, con trai út, là mạng sống của bà cụ, Cố Đình Chu vốn là con trai út của cha mẹ Cố, lại là người có tiền đồ, kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà, ở thời đại này những gia đình có quân nhân đều rất được tôn trọng.
Điều duy nhất không tốt là, mấy năm nay anh đi lính, vẫn luôn kéo dài chuyện hôn nhân, anh trai anh đã có hai cô con gái, một bé ba tuổi, một bé một tuổi, còn anh thì thậm chí không có bạn gái.
Vậy nên trước đó bà cụ mới gọi anh về xem mắt.
Ở hiện đại, hai mươi lăm tuổi chính là tuổi đẹp nhất, nhưng ở niên đại sáu mươi, mọi người thường đính hôn lúc mười sáu tuổi, kết hôn lúc mười tám tuổi, sinh con cũng rất sớm, hai mươi lăm tuổi đã bị coi là thanh niên lớn tuổi.
Cuối cùng cũng có cháu trai, cha mẹ Cố kích động không ngủ đêm, họ còn thịt một con gà mái để bổ sung dinh dưỡng cho Lý Chiêu Đệ, bởi vì phản ứng thai nghén của cô ấy rất nghiêm trọng, cô ấy cũng không phải làm các việc nặng, mà chỉ cần ở nhà nấu cơm, quét dọn vệ sinh, sống thoải mái.
Cha mẹ Cố vô cùng săn sóc, khiến cô ấy bắt đầu ÿ được chiều mà sinh hư, thật sự cảm thấy mình đang mang một cục vàng, đưa ra một số yêu cầu đặc biệt, tí thì muốn ăn thịt, tí thì muốn ăn chút điểm tâm, còn tranh ăn canh trứng gà với hai cô con gái của nhà anh cả, bắt cô em chồng giặt quần áo cho mình các kiểu, tóm lại là giày vò khổ sở cả nhà.
Sau đó cô ấy lại nói muốn trở về nhà mẹ đẻ thăm hai cô em gái, mẹ Cố còn bảo anh cả Cố mượn xe bò của thôn để đưa cô ấy về, sợ một mình cô ấy đi, trời lạnh như thế sẽ bị té ngã.
Về nhà mẹ đẻ, mặc dù tức giận cha mẹ, nhưng cô ấy vẫn rất yêu thương hai cô em gái, còn đưa cho mỗi đứa mấy hào tiên là tiên cô ấy tích góp được làm của riêng cho hai đứa phòng thân, dạy các cô sau này, chuyện hôn nhân của mình phải tự mình nghe ngóng cho rõ ràng, không thể để cho cha mẹ nắm giữ hoàn toàn, giống như bán con gái để đổi lấy sính lễ, giữa các gia đình có những khác biệt rất lớn.
Cha Lý mẹ Lý biết tin cô ấy đang mang thai, ánh mắt cũng sáng lên, nhưng không phải là vui mừng cho cô ấy, mà là vì cuối cùng cũng tìm ra cơ hội để kiếm chác chút tiền rồi.
Bọn họ nghe nói mỗi tháng Cố Đình Chu sẽ gửi về nhà mười đồng, cha Cố mẹ Cố là người cầm, bèn xúi con gái trở về ồn ào đòi ra ở riêng, nắm chặt mười đồng đó trong tay, dựa vào chuyện hiện giờ con gái đang mang thai con cháu của nhà họ Cố, bọn họ sẽ không dám không nghe.
Vợ anh cả Cố sau khi sinh liên tiếp hai cô con gái thì không mang thai nữa, việc sinh con phụ trách việc hương khói của nhà họ Cố rơi vào người con gái mình, đây chính là điểm yếu lớn nhất, ông Cố có cứng rắn thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải cúi đầu thôi.
Thật ra Lý Chiêu Đệ cũng đã sớm có suy nghĩ này, cô ấy cảm thấy tiền mà chồng mình kiếm được, thì nên giao cho mình xử lý, cho nên khoảng thời gian này cô ấy ở nhà làm trời làm đất nhưng cô ấy cũng chỉ có suy nghĩ đó thôi chứ cũng không dám làm.
Hiện giờ có cha Lý mẹ Lý làm chủ, cô ấy đã quyết định về nhà sẽ làm âm lên một trận.
Lý Chiêu Đệ ầm ĩ mấy ngày không chịu ăn cơm, đã khiến cha Cố mẹ Cố phải thỏa hiệp, bèn cho cô ấy ra ở riêng.
Nhà cũng không lớn lắm, muốn tách ra thì cũng không tiện, cha Cố bèn quyết định mua một cái viện nhỏ bỏ trống trong thôn cho Lý Chiêu Đệ.
Vật dụng cơ bản trong nhà cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lấy từ quỹ họ, ngay cả đồ gia dụng cũng là cha Cố và anh cả Cố dọn dẹp mang qua.
Những thứ khác quỹ họ không trả tiền cô ấy thấy cũng không sao cả, Lý Chiêu Đệ nghĩ có thể ra ở riêng suôn sẻ là được rồi, dù sao thì sau này mỗi tháng cũng cầm được mười đồng, cho nên cô ấy cũng thoải mái đồng ý.
Anh cả Cố không muốn sống tách riêng với cha mẹ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở một phòng, nhiều năm như thế cũng đã quen rồi, cho nên bọn họ cũng không định ra ở riêng, cuối cùng chỉ có hai người Cố Đình Chu và Lý Chiêu Đệ ra ở riêng thôi.
Đây cũng là nguyên nhân có viện nhỏ này, nhắc tới cha Cố mẹ Cố trong thôn, thì đây cũng là bậc cha mẹ chồng hiểu lý lẽ hiếm có, cây to chia cành, con trai lớn thì ra ở riêng, bọn họ cũng có cái nhìn cởi mở, chỉ là có chút không ưa sự hẹp hòi của Lý Chiêu Đệ và sự tham lam của người nhà họ Lý thôi.
Sau khi ở riêng, mới bắt đầu thì cô ấy rất vui sướng, một mình muốn ăn gì thì ăn, mặc dù mỗi tháng cha Lý mẹ Lý đều lấy đi năm đồng từ tay cô ấy nhưng cô ấy vẫn còn năm đồng mà, một mình mình cũng có thể sống khỏe, còn có thể để dành được chút tiền.