Trong giọng nói của anh mang theo vẻ kiềm nén và nhẫn nhục, nói xong câu cuối cùng, anh dừng lại, quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lý Thanh Vận, giống như một con chó lớn bị bỏ rơi, tủi thân chờ xét xử.
Là một người đàn ông, cả đời là một người quân nhân, trước kia không bao giờ biết, mình lại có một mặt yếu đuối và thận trọng như vậy.
Thì ra khi thích một người, ngay cả một chỉ tiết nhỏ như vậy cũng sẽ để ý, sợ cô có chút buồn bã, không vui, lại sợ cô không quan tâm.
Trong Cóc Cung Ca, cả đời không biết bệnh tương tư là gì, vừa mới biết bệnh tương tư, lập tức bị bệnh tương tư hành hạ.
Anh nghĩ có lẽ anh đồng ý với câu này. Lý Thanh Vận không có nghi ngờ anh, kỳ thật anh không cần giải thích, cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Bởi vì từ lúc cô chấp nhận cùng anh cưới trước yêu sau, trong lòng cô đã quyết định, sẽ không quan tâm đến mọi chuyện trong quá khứ nữa, chỉ nhìn vào hiện tại, dù sao trong sách viết không nhất định là sự thật, trong khoảng thời gian chung sống này, tình cảm của người đàn ông này dành cho cô rất tốt, đó là chân thật nhất.
Nếu đã quyết định sống tốt với nhau, mà luôn níu kéo chuyện quá khứ của người khác, vì những người không liên quan mà tổn thương, còn khiến bản thân không vui, tội gì phải bận tâm.
'Em không có giận anh, những chuyện trước kia đều đã là quá khứ, chúng ta nên cố gắng hơn nữa để tiến tới tương lai thật tốt. Vừa nãy em chỉ tò mò tại sao Trân Nghị lại khác với những gì được viết trong sách nhiều như vậy, cậu bé trông giống như một khúc gõ, không ra dáng một đứa nhỏ chút nào."
Cố Đình Chu thấy cô thật sự không để tâm chuyện buổi sáng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm chuyện hồ đồ thì anh sẽ luôn phải trả giá.
Anh không phủ nhận, kiếp trước anh đã chà đạp lên sự chân thành của người khác, dù là Lý Chiêu Đệ hay Điền Mỹ Tuyết ở kiếp trước, họ đều đối xử chân thành với anh, bởi vì không đủ thích, cũng bởi vì anh còn quá trẻ, anh ích kỷ sống trong thế giới của riêng mình, nhắm mắt làm ngơ với bọn họ.
Giờ đây, anh cuối cùng cũng đã nếm trải cảm giác đó, nơm nớp lo sợ, yêu một người một cách kiềm chế, nhưng lại không dám thúc ép cô quá vội vàng.
Ánh mắt anh luôn tự nhiên nhìn cô, chú ý đến từng chút một của cô, thậm chí là một cái cau mày.
Cố Đình Chu tâm tình rất tốt, tiếp tục đạp xe.
"Quả thực, đứa nhỏ này luôn mang đến cho anh một cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt, đáng tiếc, anh cũng không biết nhiều, ngẫu nhiên anh gặp cậu bé đều có vẻ rất ngoan ngoãn." Kiếp trước anh thật sự quá bận, ngay cả hai đứa con trai mình cũng xem nhẹ, huống chi là con của người khác.
Vì vậy trong ấn tượng của anh, Trân Nghị là một người nhã nhặn, luôn sạch sẽ, không thích nói nhiều, Điền Mỹ Tuyết lợi dụng mối quan hệ của anh, cho Trần Nghị tiên đồ tươi sáng, một con đường thật sự bằng phẳng.
Thời kỳ đen tối trôi qua, lại tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học, Trân Nghị thuận lợi thi đậu vào một trường đại học tốt ở Kinh thị, sau khi tốt nghiệp được phân công vào một đơn vị tốt, cưới con gái của đồng đội làm vợ, ngoại trừ việc mất cha khi còn nhỏ, sau này có thể nói cuộc sống của cậu bé thuận buồm xuôi gió.
Trân Nghị luôn là niềm tự hào của Điền Mỹ Tuyết, ngoại trừ một điều, đó là sau khi kết hôn cậu bé vẫn không có con, khi đó Điền Mỹ Tuyết thậm chí còn đưa con trai và vợ đi khám, bọn họ đều không có vấn đề gì.
Giờ nghĩ lại, kiếp trước anh tiêu tiền như nước, Điền Mỹ Tuyết dùng thủ đoạn bịp bợm lừa tiền anh, dùng các mối quan hệ của anh, để nuôi dưỡng con trai cô ta thành một người vĩ đại.
Mà hai đứa con trai của anh, cuối cùng cũng thành như anh, dù chính anh cũng có lỗi, quan tâm đến bọn nhỏ quá ít, trách mắng chúng quá nhiều, thế nhưng người mẹ kế này cũng có "công”.
"Em cảm thấy cậu bé có thể gặp vấn đề gì đó về tâm lý, một đứa nhỏ ở độ tuổi này suốt ngày chứng kiến cha mẹ cãi vã, đánh nhau có bóng ma tâm lý cũng là điều bình thường."
"Kệ đi, dù sao thì kiếp này chúng ta cũng sẽ không gặp lại họ nữa." Thật tốt, đời này này mọi thứ đều là tốt nhất, Cố Đình Chu chân thành tạ ơn ông trời, đã mang Lý Thanh Vận đến bên anh.
"Cố Đình Chu, dừng lại một chút” Buổi sáng từ lúc ra cửa cho đến tận bây giờ không tiện đi vệ sinh. Vốn dĩ Lý Thanh Vận tưởng rằng còn vài bước nữa sẽ về đến nhà, về nhà rồi thì sẽ đi vệ sinh nhưng cô thật sự nhịn không nổi nữa.
'Làm sao vậy?”
"Người có ba cái gấp."
Lý Thanh Vận nhét Nhị Bảo nhét vào trong lông ngực của anh, cô chạy nhanh vào ruộng ngô vào thu ở ven đường.
Vì phòng ngừa bị người khác nhìn lén, cô đặc biệt vào sâu một chút.
Giải quyết xong chuyện lớn nhất đời người, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, cô loáng thoáng nghe được có tiếng người truyền đến. Cô lặng lẽ di chuyển tới nguồn phát ra âm thanh một chút, âm thanh càng nghe được rõ ràng hơn.
"Em cái con đ//ĩ nhỏ này, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh vất vả lắm mới tìm được cái cớ để chuồn ra ngoài. Chúng ta nhanh lên, đừng để bị phát hiện." Tiếng nói của một người đàn ông truyên đến, hơn nữa nó quen thuộc đến khó hiểu.
"Hừ, chết đi, anh gấp gáp cái gì chứ? Người ta mới may quần áo, đừng xé rách quần áo của em đó, này... Sau khi thu hoạch vụ thu xong, sẽ phân chia lương thực và tiên. Đến lúc đó, anh phải nói với cha của anh chia cho nhà của em thêm một ít công điểm và cả những thứ mà đã bổ sung thêm mà anh đã hứa với em. Đừng có quên đó.” Người phụ nữ thở hổn hển liên tục nhưng vẫn không quên nhắc nhở người kia.
Cô cũng không còn cách nào khác cũng bởi vì việc kiếm sống. Nghe được câu nói cuối cùng, Lý Thanh Vận mới phản ứng lại kịp. Đây là con trai của kế toán Cố, hèn chi cô bảo là giọng nói này hơi quen thuộc. Đồ khốn nạn, rốt cuộc đã để cho cô nắm được nhược điểm của anh ta rồi.
Tuy nhiên, người phụ nữ này là ai vậy? Mặc kệ đi, đi vê trước lại nói sau.
Cô suy nghĩ một chút, hiện tại cô mà quay về sắp xếp người tới để bắt gian đã không còn kịp rồi. Nếu làm rùm beng lên, đến lúc đó, hoặc là dọa bọn họ bỏ chạy, hoặc là bị bọn họ trả đũa, mất nhiều hơn được.
Chắc chắn là bọn họ đã ngoại tình rất nhiều lần. Đến lúc nào đó, thân không biết, quỷ không hay bắt được bọn họ và cái tội danh này sẽ đeo bám bọn họ đến cuối đời.
Lý Thanh Vận không dám tới gần nữa, cô sợ mình bị phát hiện nên lặng lẽ lui ra ngoài. Cố Đình Chu sốt ruột chờ đợi ở ven đường, anh đang chuẩn bị đi xuống tìm cô, cô đã chui ra ngoài.
"Nhỏ giọng một chút, đi mau.” Cô đón cậu bé, sai sử Cố Đình Chu nhanh chóng lên xe.
"Làm sao vậy? Giống y như bị chó rượt vậy." Cố Đình Chu nghi ngờ hỏi.
"Còn mấy phút nữa là về đến nhà, em không tiết lộ trước đâu. Về đến nhà, em cho anh một bất ngờ, thật sự là một bất ngờ cực kỳ to lớn, anh có thể mong chờ một chút.” Lý Thanh Vận cười hì hì nói với anh.
Hai người về đến nhà, Lý Thanh Vận khóa cửa lại giống y như kẻ trộm vậy.
"Anh đoán xem em vừa mới ở trong ruộng ngô nghe được cái gì?"
"Cái gì? Lại bí mật như vậy.”
"Em nghe thấy con trai của Cố Văn Lễ và một người phụ nữ đã làm chuyện xấu ở trong ruộng ngô. Người phụ nữ kia còn yêu câu anh ta nói với cha của mình rằng cuối năm tính cho nhà của cô nhiều công điểm.
Em thấy giọng nói này hơi quen thuộc, chắc hẳn là con trai của Cố Văn Lễ không sai." Lý Thanh Vận rõ ràng có chút ngượng ngùng nói.
Cố Đình Chu kích động đến nỗi đấm một đấm vào vách tường.
"Thật là có được mà không cần tốn chút công sức nào cả. Anh còn nghĩ rằng phải đến cuối năm mới có thể tìm được cách nắm được sai lầm của bọn họ và xử lý bọn họ. Không ngờ cơ hội lại tới rồi.”
Trước khi rời đi, anh đã có thể xử lý được Cố Đình Võ. Mối thù của Đại Bảo và nhà chúng ta và bọn họ xem như đã báo thù được một nửa.
Thanh Vận, em thật sự là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Có em ở đây, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết một cách dễ dàng cả.” Cố Đình Chu không hề do dự tâng bốc cô.
(Con trai của kế toán Cố tên là Cố Đình Võ, bọn họ không phải họ hàng chính thức, chỉ là cùng một gia tộc và thế hệ. Theo gia phả, chữ lót trong tên của bọn họ là giống nhau. )
Lý Thanh Vận nhếch khóe miệng, dáng vẻ của cô giống như đang nói mau khen em đi.